Tiêu Dao Cung.
Khi sắc trời vừa chuyển sáng, một chiếc máy bay đáp xuống ở ngoài cổng lớn.
Ba người đàn ông xuất hiện ở một tông môn toàn đàn bà con gái, thoạt nhìn có vẻ không ăn nhập cho lắm.
“Chào sư thúc tổi” “Chào sư thúc tổ...
Dọc đường đi, dù là bốn mươi năm mươi tuổi hay thiếu nữ mười sáu tuổi, tất cả đều lao nhao lên tiếng chào hỏi.
Lý Trạch Vũ gật đầu ra hiệu chào lại, không hề kiêu ngạo chút nào.
Ngọc Phượng Hoàng đang ăn cơm, biết tin Lý Trạch Vũ đến đây, bà lập tức sai đệ tử đi lấy thêm mấy bộ bát đũa.
Ba người Lý Trạch Vũ cũng không khách sáo làm gì, ngồi xuống bắt đầu ăn uống thỏa thuê.
“Sư đệ, đệ về đây sớm như vậy, chắc là có việc khẩn nhỉ?”
Ngọc Phượng Hoàng lên tiếng hỏi thăm.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Lý Trạch Vũ cắn bánh bao, vừa nhai vừa đáp: “Sư tỷ, một lát nữa tỷ hãy truyền lệnh thay đệ, gọi chưởng môn các phái đưa theo các đệ tử tinh nhuệ nhất của bọn họ đến tụ họp ở đây.”
Nghe vậy, Ngọc Phượng Hoàng biến sắc: “Xảy ra chuyện lớn à?”
“Cũng không phải việc lớn đâu.”
Lý Trạch Vũ húp một hớp cháo, nói tiếp: “Đệ đang định đưa mọi người đi diệt trừ đám dư nghiệt Vu giáo mà thôi.”
Hzzz.... Nghe xong, Ngọc Phượng Hoàng hít sâu một hơi.
Ngay cả chuyện diệt trừ Vu giáo cũng không được xem là việc lớn thì còn việc gì lớn nữa?
Sự việc vô cùng quan trọng, Ngọc Phượng Hoàng đích thân liên hệ với các chưởng môn phái lớn.
Bạch Tố Y liếc nhìn Lý Trạch Vũ, có chút do dự, không đi theo sư phụ. “Có việc à?”
Lý Trạch Vũ nhíu mày hỏi.
Bạch Tố Y chép miệng, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Lý Trạch Vũ đặt bát đũa xuống rồi giục: “Có việc thì nói đi, thời gian của tôi quý giá lắm.”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong có năng lực nhìn mắt đoán ý rất đỉnh, bọn họ bưng bát đũa ra ngoài, để lại không gian cho hai người kia.
Lúc này Bạch Tố Y mới mở miệng nói: “Cô Trần Thanh Tuyết kia thực sự là vị hôn thê của anh à?”
“Đúng vậy.”
Lý Trạch Vũ thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy anh...”
Bạch Tố Y nhíu mày, nói: “Sao anh còn trêu ghẹo tôi?” “Này này này... Dừng!”
Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời: “Phỉ báng là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nhé, tôi trêu ghẹo cô lúc nào?”
“Chẳng lẽ là không?” Bạch Tố Y ngơ ngác.
Nghĩ kĩ lại thì Lý Trạch Vũ thực sự chưa từng chủ động, hình như trước nay cô đều là bên chủ động.
Trong lúc nghĩ ngợi, gương mặt Bạch Tố Y dần đỏ ửng lên.
Lý Trạch Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy hẳn chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi cô chuyện này.”
A? Bạch Tố Y tỏ vẻ ngờ vực.
“Gô biết bao nhiêu về đảo Thiên Đường, còn nữa... Cô có quen Cung Nghê Thường không?”
“Đó là cô gái tự cho mình là đúng!”
Nghe thấy ba chữ Cung Nghê Thường, ánh mắt Bạch Tố Y tỏ rõ thái độ khinh thường.
“Thôi được rồi!" Lý Trạch Vũ lại một lần nữa cắt lời.
Hắn phát hiện sư điệt này có thành kiến rất sâu sắc với Cung Nghê Thành, chắc là không dò hỏi được tin tức gì từ đối phương đâu.
Cơ mà không sao hết, hắn có một ứng cử viên phù hợp hơn! Mộc Hằng Sinh! Chất độc Giang Hồ Bách Hiểu Sinh chắc sẽ tái phát nhanh thôi.