Bầu trời đêm quang đãng bỗng đổ một cơn mưa lớn tầm tã.
Bên trong thư phòng nhà họ Ninh, Hướng Dương Thiên hút liên tiếp hai điếu thuốc, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Nam Cung Thạc cảm thấy người giáo chủ mất tích nhiều năm đang ngồi trước mặt mình đã trở nên thật xa lạ.
Ít nhất thì Hướng Dương Thiên ngày trước không hút thuốc lá, còn bây giờ rõ ràng là kẻ nghiện thuốc nặng.
“Giáo chủ!”
Nam Cung Thạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng, lòng đầy kích động, dò hỏi: “Ngài cảm thấy đề xuất của thuộc hạ thế nào?”
Hướng Dương Thiên gõ tàn thuốc, hỏi: “Lúc ông đi theo tiểu tử kia, ông có phát hiện tên đó có gì bất thường hay không, ví dụ như... Công pháp mà hắn sử dụng!
Hả?
Nghe vậy, Nam Cung Thạc bỗng giật mình thon thót.
Nhờ có Hướng Dương Thiên nhắc nhở, Nam Cung Thạc mới hồi tưởng lại những lần ông ta giao đấu với Lý Trạch Vũ, đối phương không chỉ có công lực dồi dào mạnh mẽ mà công pháp hắn sử dụng cũng cực kì bá đạo.
Sau đó, Nam Cung Thạc lại nhớ đến môn “Ngự Long Thần Công” mà Lý Trạch Vũ từng dùng để ngụy trang rồi lừa ông ta tới Thục Địa Đại Phật!
Nghĩ tới đây, Nam Cung Thạc càng thêm khẳng định Lý Trạch Vũ đã tu luyện Ngự Long Thần Công!
“Tất nhiên là thuộc hạ không biết rõ tiểu tử kia sử dụng công pháp gì, chỉ biết là tên đó có công lực hết sức hùng mạnh, dù có so đấu khí kình thì thuộc hạ cũng không phải đối thủ của hắn!”
Song, Nam Cung Thạc cũng không nói ra sự thật.
Đại trượng phu há có thể sống dưới chân kẻ khác, Đại hộ pháp cũng là người có dã tâm.
Cơ nghiệp ông ta phấn đấu gây dựng hơn nửa đời người nhưng lại phải chắp †ay dâng cho Hướng Dương Thiên, Nam Cung Thạc hiển nhiên không cam lòng!
Dù vậy, ông ta cũng hiểu mình không đọ nổi Hướng Dương Thiên, nhưng nếu giành được Ngự Long Thần Công thì câu chuyện sẽ khác.
Đến lúc ấy, đừng nói là Hướng Dương Thiên, cho dù Hách Liên Vô Tình từng uy chấn giang hồ hàng chục năm trước sống lại thì Đại hộ pháp cũng có lòng tin tuyệt đối rằng ông ta sẽ giết chết đối phương dưới chưởng của mình!
“Giáo chủ, chỉ bằng hãy để thuộc hạ đưa tiểu tử kia tới đây, khi ấy giáo chủ chỉ cần thăm dò sơ sơ là sẽ biết công pháp của tiểu tử kia thôi mà?”
Nam Cung Thạc đề nghị.
Sau thoáng trầm ngâm, Hướng Dương Thiên gật đầu đồng ý.
Nam Cung Thạc mừng rỡ, lập tức lấy ra cái điện thoại người già, định liên lạc với Lý Trạch Vũ.
“Từ từ đãi” Hướng Dương Thiên đột nhiên vung tay ngăn cản. Nam Cung Thạc chăm chú nhìn lại, gương mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Năm ngày sau là ngày mười lăm, lúc ấy ông hãy dẫn hắn tới Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế.”
Hướng Dương Thiên đột ngột thay đổi ý định.
So với Ngự Long Thần Công thì ông ta quan tâm đến kế hoạch lớn của mình hơn.
Xét cho cùng, một người dù có thực lực mạnh hơn nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Trước mặt vô số đạn pháp và thiên quân vạn mã, nó chẳng có nghĩa lý gì
ca.
Chỉ khi nắm quyền lực to lớn trong tay thì mới có thể đàm tiếu chuyện thiên hạ, say sưa nằm trên đùi mỹ nhân!
Nam Cung Thạc có chút hụt hãng trong lòng nhưng không dám thể hiện ra ngoài, cung kính đáp: “Vâng, thuộc hạ xin tuân theo mệnh lệnh của giáo chủ.”
“Ông đi trước đi, mấy ngày tới nhớ duy trì liên lạc với Tam Nương mọi nơi mọi lúc.”
Hướng Dương Thiên bình tĩnh dặn dò. Nam Cung Thạc ôm quyền hành lễ: “Thuộc hạ xịn cáo lui trước.” Sau đó từ từ lui khỏi thư phòng.
Thấy Nam Cung Thạc ra ngoài, Tư Mã Tam Nương chuẩn bị đích thân đưa ông ra ra khỏi Ninh phủ.
Khi hai người vừa rời khỏi nhà kề, một bóng đen biến mất trong đêm tối, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Không chỉ có Tư Mã Tam Nương và Nam Cung Thạc không phát hiện, ngay cả Hướng Dương Thiên bên trong thư phòng cũng chẳng hay biết gì.
Người có thể tránh khỏi tai mắt của ba cao thủ hàng đầu không phải Lý đại đương gia thì còn có thể là ai nữa?
Ở một nơi khác.
Nam Cung Thạc che ô rời khỏi nhà họ Ninh, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lý Trạch Vũ.
“Alo.”