Tuy nói khi võ công mạnh đến mức cảnh giới nhất định sẽ không sợ súng lục nhưng tiền đề là đối thủ chỉ có một khẩu súng!
Trước mắt bọn họ đang phải đối mặt với hơn một trăm khẩu súng, mỗi người nã một phát súng sẽ tương đương với một trăm viên đạn, cho dù tốc độ của bọn
họ có nhanh đến đâu thì cũng sẽ bị đập cho tan thành hàng trăm mảnh!
Gia Cát Phù Vân còn lâu mới chịu đi làm mấy chuyện nhảy vào chỗ chết như thế này.
“Thân thủ thằng nhóc này rất mạnh, loại chuyện nguy hiểm này cứ để tôi làm.”
Độc Cô Thiên Thu vẫn còn muốn mạnh miệng.
Mẹ kiếp!
Gia Cát Phù Vân chửi thầm trong lòng một tiếng nhưng ngoài mặt lại đáp: “Không được, hai anh em chúng ta tình như thủ túc, việc nguy hiểm như vậy phải để tôi ra mặt chol”
“Để tôi!”
“Cứ để tôi!”
“Hoặc là... Chúng mày cùng chết?”
Độc Cô Thiên Thu và Gia Cát Phù Vân đang nói chuyện thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt.
Hai người quay đầu lại thì suýt chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán!
Chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ không biết đã xuất hiện trước mặt hai người từ khi nào, đang cao cao tại thượng nhìn họ từ trên cao xuống!
“Thằng nhóc này khá lắm, mày lại dám tự dâng đến cửa!” “Bắt lấy nó!”
Gia Cát Phù Vân và Độc Gô Thiên Thu bỗng cực kỳ ăn ý, gần như ra tay cùng một lúc.
Một người trong đó tung nắm đấm bằng cả hai tay về phía ngực và đầu của Lý Trạch Vũ, một người khác thì dùng chân đá phía dưới Lý Trạch Vũ.
Hai hướng tấn công!
“Bụp bụp!”
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng đánh trả, dễ dàng hóa giải đòn tấn công của hai người. “Chết!”
Gia Cát Phù Vân dồn toàn bộ lực, hướng lòng bàn tay lên trên trời.
Độc Cô Thiên Thu một tay chống đất, khép đồng thời cả hai chân lại để đá vào bụng Lý Trạch Vũ.
“Bụp!”
Lý Trạch Vũ một chân đá văng hai chân của Độc Gô Thiên Thu, ngay sau đó cúi người đấm thật mạnh vào người sau lưng.
“Phụt” Độc Cô Thiên Thu phun ra một ngụm máu lớn từ trong miệng.
Mà lúc này lòng bàn tay của Gia Cát Phù Vân sắp giáng xuống đầu Lý Trạch Vũ. Mắt thấy đầu Lý Trạch Vũ sắp bị mình đập nát, khóe miệng Gia Cát Phù Vân
nở nụ cười lạnh.
Nhưng chỉ trong một tích tắc, Lý Trạch Vũ lao nhanh như chớp, tránh được chiêu của Gia Cát Phù Vân, thậm chí còn nghiêng người vọt ra ngay phía sau.
Sao có thể!
Gia Cát Phù Vân đau đớn cố mở to hai mắt, trên trán đã dần chảy mồ hôi lạnh.
“Bùm bụp!”
Lý Trạch Vũ chắp hai tay lại, đẩy mạnh tay về phía trước.
“Phụt phụt...”
Gia Cát Phù Vân còn chưa ngã xuống đất đã phun ra mấy ngụm máu tươi, lảo đảo vài bước rồi té ngã, khó khăn quay đầu nhìn Lý Trạch Vũ, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc thì đều ngập tràn sự hoảng sợ.
“Có thể... Đừng giết tôi được không!” “Xem biểu hiện của mày!” Lý Trạch Vũ trả lời đây mơ hồ. “Cậu, cậu muốn biết cái gì?” “Người của Tiêu Dao Cung và phái Nga Mi bị đưa đi đâu?” “Tôi không biết!” “Đại hộ pháp Vu giáo của chúng mày đang ở đâu?” “Tôi không biết!” “Vậy mày có tìm được đại hộ pháp của chúng mày không?”
“Tôi không tìm được!”
Nghe xong, Lý Trạch Vũ lập tức thu nụ cười giễu cợt lại, lạnh giọng quát: “Con mẹ nó, hỏi cái gì cũng không biết, cái loại phế vật như mày mà cũng đòi ông đây tha cho à?”
Vừa dứt lời, trong mắt hắn hiện lên sát khí. “Đừng, đừng giết tôi...”
“Răng rắc!”
Lý Trạch Vũ dẫm gãy cổ Gia Cát Phù Vân.
Mà lúc này Tằng Thiết Ngưu cũng cho quân đi bao vây toàn bộ số người áo đen còn lại.
“Xử trí những người này như thế nào?” “Làm thịt chúng đi!”
“AI Làm thịt?”
Tằng Thiết Ngưu chấn động.
Lý Trạch Vũ gật đầu, nhắc lại: “Giết hết đi.”
Đến cả Gia Cát Phù Vân và Độc Cô Thiên Thu còn không moi được thông tin gì hữu dụng thì mấy tên nhỏ nhoi này biết được cái gì chứ.
Giữ lại để làm gì? “Pằng pằng...”
'Tằng Thiết Ngưu vung tay lên, toàn bộ bảy, tám người áo đen còn lại đều bị bom đạn bắn cho tan xác.
Cũng đúng lúc này, điện thoại Lý Trạch Vũ vang lên.
Là một số máy lạ.
“Alo.”
Lý Trạch Vũ nghe máy.
“Khụ khụ khụ... Chắc Độc Cô và Gia Cát đã chết rồi nhỉ?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khàn khàn.
Lý Trạch Vũ lập tức nhíu mày lại, cả người tản ra sát khí lạnh thấu.
“Chắc các hạ là đại hộ pháp của Vu giáo?”