Huân chương Tử Kinh, huân chương cao quý nhất nước Hạ.
Có được tấm huân chương này, chỉ cần không phạm tội phản quốc thì cho dù có phạm phải tội nghiệm trọng nào đi chăng nữa cũng đều có thể được đặc xá một lần!
Kể từ khi nước Hạ được thành lập cho tới nay, người có được tấm huân chương này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà những người được trao huân chương không phải có công lao to lớn cho nước Hạ thì cũng là có cống hiến cực kỳ xuất sắc.
Tô Cẩn Hoa đưa ra quyết định này là có thể nhìn ra được lão đặt kỳ vọng rất lớn lên Lý Trạch Vũ.
“Nếu long chủ và thủ phụ đại nhân khách khí như vậy, giờ tôi mà còn từ chối thì đúng là không biết điều!”
Lý Trạch Vũ cười ha ha.
Thật ra thì kể cả Tô Cẩn Hoa không nói thì hắn cũng nhất định phải tiêu diệt Vu giáo.
Thù cha mẹ, quyết không đội trời chung!
“Tôi và lão Long đã chào hỏi qua với bên kia rồi, nếu cậu cần giúp đỡ gì thì toàn bộ Long Tổ sẽ toàn lực phối hợp với cậu!”
Tô Cẩn Hoa nói thêm.
Lý Trạch Vũ rất vui vẻ tiếp nhận.
Long Tổ có chỗ rất hữu dụng, ví dụ việc họ rất có kinh nghiệm trong lau dọn! Đúng lúc mấy người đang trò chuyện.
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi...”
Nhạc chuông điện thoại vang lên.
'Tô Cẩn Hoa cười gượng một tiếng, nói: “Không ngờ thanh niên mấy người cũng thích bài hát này!”
“Bài hát này á, tôi nghe thấy rất hay, rất biết bắt kịp xu thết”
Lý Trạch Vũ cười có lệ một tiếng, ngay sau đó lấy điện thoại ra.
Là Bạch Tố Y gọi tới!
“Alol"
“Sư thúc tổ, việc lớn không tốt...”
Cuộc gọi vừa được kết nối thì đã có một giọng nói của Hỏa Phượng!
Cả người Lý Trạch Vũ đột nhiên chấn động, trâm ngâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trên đường chúng tôi trở về Tiêu Dao Cung từ Đạo môn thì gặp phải cao thủ phục kích, Thánh Nữ và cả Thanh Phượng đều bị bắt đi, chỉ có một mình tôi may mắn chạy thoát!”
Tắt điện thoại, Lý Trạch Vũ mới ý thức được tình thế nghiêm trọng.
Tiêu Dao Cung chính là một trong tam đại thánh địa, ai trong chốn giang hồ mà lại dám xuống tay với họ?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩn Hoa thấy sắc mặt của hẳn thay đổi thì mở miệng dò hỏi. Lý Trạch Vũ đang muốn mở miệng thì tiếng điện thoại lại vang lên. Lần này người gọi cho hắn là ni cô Tuệ Vân của phái Nga Mil
Phái Nga Mi cũng bị đột kích, hơn nữa cả sư thái Diệt Tình và Tề Tiên Nhi cũng bị bắt đi.
Lý Trạch Vũ ngửi được một mùi âm mưu.
Rời khỏi phủ Long Chủ, Lý Trạch Vũ gọi cho Lý Định Quốc trước.
“Ông Lý, lập tức phái Quân Đao Doanh dưới trướng của ông cho cháu mượn.” “Phát sinh chuyện gì à?”
Lý Định Quốc hoang mang.
“Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì, bây giờ ông mau cho tiểu đoàn chạy tới đất Thục, cháu sẽ gửi vị trí cụ thể cho ông qua điện thoại!”
Lý Trạch Vũ nói xong thì lập tức cúp máy, ngay sau đó điều khiển phi cơ đi tới đất Thục.
Sắc trời dần tối. Lúc Lý Trạch Vũ đến nơi thì đã có một tiểu đoàn gần hai trăm người chờ sẵn.
Đội trưởng dẫn đầu tên là Tằng Thiết Ngưu, Lý Trạch Vũ nhận ra gã, đó là em trai của cảnh vệ bên cạnh Lý Viễn Sơn - Tằng Thiết Trụ.
“Chú Thiết Ngưu, chú dẫn mọi người đi ẩn nấp trước đi đã.” Lý Trạch Vũ phân phó. “Đã rối”
Mặc dù Tằng Thiết Ngưu không biết Lý Trạch Vũ muốn làm gì, nhưng phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân.
Nếu Lý Định Quốc đã giao bọn họ cho Lý Trạch Vũ chỉ huy thì bọn họ cũng chỉ biết phục tùng, sẽ không hỏi nhiều!
Ánh trăng trên cao.
Lý Trạch Vũ hút một điếu thuốc, cả người lâm vào trầm tư.