Trương Bách Khâm suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tan, nơm nớp lo sợ tiến lên.
“Nghe nói mày muốn trả thù tao, còn muốn bắt tao ăn một trăm cái màn thầu, còn có... Muốn cho người đánh tao thành đầu heo!”
Lý Trạch Vũ cố ý nâng cao tông giọng: “Có phải vậy không?”
Đạo sĩ Thanh Phong định tiến lên khuyên bảo thì lại bị sư phụ của mình là đạo sĩ Bạch Ngọc giữ lại.
“Thằng nhóc Bách Khâm này tuổi còn nhỏ mà đã rất ngông cuồng, cứ để nó chịu khổ một chút cũng là chuyện tốt!”
“Sư phụ, nhưng mà..."
“Không có nhưng nhị gì hết! Bây giờ Trạch Vũ đã là sư tổ của nó rồi thì chẳng lẽ lại đi hại nó sao?”
Đạo sĩ Thanh Phong nghe xong thấy cũng có lý. “Cha, cha...”
Trương Bách Khâm muốn cầu cứu, lại thấy cha mình quay mặt đi xem như không thấy thì con tim lập tức tan vỡ.
“Sư... Sư tổi”
Căn chặt răng, Trương Bách Khâm khóc không ra nước mắt nói: “Con nào dám chứ? Tuyệt đối là có người bôi nhọ con!”
“Thật sự không có?”
“Con thề, tuyệt đối không bao giờ có loại chuyện này!” Trương Bách Khâm thề non hẹn biển.
“Khụ khụ!”
Lý Trạch Vũ hắng giọng, nói: “Bây giờ bổn sư tổ có chuyện muốn con đi làm, nếu làm tốt thì ta sẽ tin lời con nói.”
“Mời sư tổ cứ nói, dù là vượt lửa băng sông, con cũng không chối từ!”
Trương Bách Khâm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Bây giờ con đi đến chỗ nghỉ ngơi tìm Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, hai người bọn họ sẽ nói cho con việc cần làm!”
“A cái rắm, còn không mau đi!”
“Dạ!"
Trương Bách Khâm gần như vừa lăn vừa bò mà rời đi.
Trong đại điện lập tức an tĩnh.
Tách!
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh.
“Sư đệ, vì sao không thể dẫn ta đi gặp sư phụ?”
Đạo sĩ Vân Trung vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lý Trạch Vũ liếc mắt nhìn ông một lúc, nói: “Sư huynh, không phải đệ không chịu dẫn huynh đi mà là sư phụ đã dặn dò từ trước, không được phép để lộ tung tích của họ ra ngoài!”
“Cái này...”
Đạo sĩ Vân Trung nhíu chặt mày.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ nhàn nhạt nói: “Chờ khi nào đại hội kết thúc, đệ sẽ tranh thủ về thăm họ một chuyến, hỏi xem ông ấy có đồng ý gặp mọi người không, nếu có thì đệ dẫn huynh đi cũng không muộn!”
“Được được được!”
Bấy giờ trên mặt đạo sĩ Vân Trung mới có ý cười.
Lúc này đạo sĩ Bạch Ngọc chắp tay thi lễ, nói: “Sư thúc Trạch Vũ, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
“Cứ hỏi đi.”
Lý Trạch Vũ thoải mái đồng ý.
“Xin hỏi sư thúc Trạch Vũ, bây giờ người đã đạt tới cảnh giới nào rồi?”
Nghe thấy đạo sĩ Bạch Ngọc hỏi vậy, cả đạo sĩ Vân Trung và đạo sĩ Thanh Phong đều quay ra tò mò.
Dù sao thì chính Lý Trạch Vũ đã đánh bại Tả Thiên Thu của cảnh giới Võ Thánh đỉnh giai, hơn nữa dáng vẻ còn rất nhẹ nhàng, bình thản.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thằng nhãi này mới có hai mươi mấy tuổi thôi!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin trên đời lại có một người thiên phú cao đến như thết
“Tôi cũng không biết!”
Lý Trạch Vũ gãi gãi đầu, cười nói: “Nhưng mà các vị sư phụ của tôi nói, dựa vào thực lực bây giờ của tôi, trừ khi là đối địch với bầu trời, nếu không thì không ai có thể là đối thủ!”
Lời nói khiến người ta kinh ngạc gần chết.
Đạo sĩ Vân Trung ngượng ngùng hỏi: “Chẳng lẽ đến cả sư phụ cũng...” “Ừm, huynh không cần đoán... Bọn họ quả thật không đánh lại đệ!” Mặt Lý Trạch Vũ tràn đầy đắc ý.
Đạo sĩ Vân Trung không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả sự kinh ngạc này, kích động nói một câu: “Sư đệ, hay là hai ta luận bàn một chút đi?”
“Sư huynh, huynh chán sống rồi à?”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ đầy ngạc nhiên...