Vật Tương Vong sợ hãi thấp giọng nói.
Cẩu Phú Quý gật đầu, hắn cũng hạ giọng nói: "Tôi có chú ý tới, còn có... Cậu nhìn vẻ mặt phơi phới của Diệp tiểu thư xem, rõ ràng khí chất cũng có sự thay đổi,
tôi nghỉ ngờ hai người bọn họ..."
"Tôi làm rơi một trăm đồng ở sông băng, nếu hai cậu còn dám bép xép, tôi không ngại để hai người quay lại tìm cho tôi đâu."
Lý Trạch Vũ trừng mắt nhìn hai người họ, dáng vẻ 'tôi không thích nói giỡn.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đồng thời ngậm miệng, bọn họ nghẹn họng nhìn nhau.
Chỉ một trăm đồng, mà không quan tâm đến mạng nhỏ của hai anh em bọn họ?
Anh quá đáng rồi đó! Đêm khuya, nhà họ Diệp bật đèn sáng trưng.
Diệp Chính Bình đứng đầu và người nhà họ Diệp tụ họp lại một chỗ, mặc dù trời đã khuya, nhưng bọn họ đều không hề buồn ngủ.
Chỉ bởi vì suốt một ngày, vẫn chưa có tin tức của Diệp Khuynh Thành gửi về. Lưu Thu Yến khóc nức nở.
Diệp Khinh Nhu đành phải ở bên an ủi.
"Đừng khóc, khóc lóc có lợi ích gì?"
Diệp An tức giận mắng.
Diệp Chính Bình cũng nghiêm mặt nói: "Được rồi, Thu Yến làm mẹ, lo lắng cho. Khuynh Thành là chuyện bình thường, con phải hiểu cho tâm trạng của con bé!"
"Đúng đó, anh cả, anh có thể cư xử như một người đàn ông tốt không?" Diệp Khinh Nhu cũng bất mãn trách mắng. Diệp An nhíu mày, ông ta đang định mở miệng...
"Vù vù vù!"
Tiếng cánh quạt truyền từ bên ngoài vào trong nhà.
Mọi người trong nhà xốc lại tinh thần, gần như đồng thời đứng dậy chạy vọt ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, Lý Trạch Vũ đã dẫn theo Diệp Khuynh Thành trở lại. "Cha mẹ, ông nội, cô nhỏ..."
Diệp Khuynh Thành mở cửa trực thăng, cô dang tay ôm lấy mẹ mình. "Nhóc con, con đã trở về rồi!"
Lưu Thu Yến khóc không thành tiếng.
Diệp Khinh Nhu thở phào, cô ấy vội hỏi Lý Trạch Vũ: "Bệnh của Khuynh Thành thế nào rồi?"
"Ổn rồi!"
Lý Trạch Vũ thản nhiên đáp.
Mọi người nhà họ Diệp nghe vậy, cuối cùng trái tim treo lên cũng hạ xuống. "Trạch Vũ, lần này thật sự cảm ơn cậu!”
Diệp An tiến lên nắm chặt tay Lý Trạch Vũ, ông ta cảm ơn tự đáy lòng.
Diệp Chính Bình cười ôn hòa, ông ta nói: "Nhà họ Diệp chúng tôi nợ cậu một ân tình!"
"Ân tình là thứ vô dụng nhất!"
Vật Tương Vong bĩu môi, gã nói: "Còn không bằng cho thiếu gia nhà tôi cái gì
thực tế. Cẩu Phú Quý yên lặng gật đầu, hắn cực kỳ đồng tình với đề nghị này. Lý Trạch Vũ cười gượng, hắn âm thầm giơ ngón tay cái với hai tên tay sai.
Diệp Chính Bình giật mình, ông ta cười ha ha: "Ông giày này cũng đang có ý đói"
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Lý Trạch Vũ: "Không bằng gả Khuynh Thành cho cậu, cậu thấy thế nào?”
"Cái gì?" Lần này đến lượt Lý Trạch Vũ ngây ngẩn.
Diệp Khuynh Thành cũng thoát khỏi ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhăn lập tức đỏ bừng, mặc dù thẹn thùng, nhưng cô không có ý từ chối.
Tục ngữ có câu không ai hiểu con gái bằng cha.
Diệp An thấy biểu cảm này của con gái thì biết suy nghĩ của cô, lúc này ông ta cũng tiếp lời cha mình: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, dường như trong thiên hạ trong thiên hạ này không có ai thích hợp cưới con gái tôi hơn Lý Trạch Vũ cậu!"
Không ai chú ý tới, Diệp Khinh Nhu đứng bên cạnh lại đang gượng cười, càng không ai biết lúc này lòng cô ấy như bị ai đó túm chặt.
"Ha ha ha... Trò đùa này không vui chút nào!"
Lý Trạch Vũ chậc lưỡi, hắn xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào ra được ba căn phòng một sảnh.
Dường như Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không nhìn thấy biểu cảm này của Lý đại đương gia, bọn họ còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Thiếu gia nhà tôi và Diệp tiểu thư là trai tài gái sắc, nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chắc chắn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời!"
"Chúng mừng thiếu gia, chúc mừng Diệp tiểu thư..."