Tân Chấn lo lắng mình không có giá trị lợi dụng nữa thì Lý Trạch Vũ sẽ nói không giữ lời.
"Vù vù vù!" Lý Trạch Vũ rút ra mấy cây kim bạc.
Hắn đã có kinh nghiệm mổ cổ độc, chỉ cần mười mấy phút là đã ép được cổ trùng trong cơ thể Tần Chấn ra ngoài.
Thấy cảnh tượng này, hai mắt Tân Chấn sáng lấp lánh, ông ta kích động đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Bị cổ trùng khống chế đã mười mấy hai mươi năm, giờ phút này ông ta cảm giác như trút được gánh nặng.
"Hành tung của Đại hộ pháp trước đến giờ đề rất lửng lơ vô định, nếu có chuyện thì cũng toàn phái người đến thông báo, hoặc là chủ động tới tìm chúng tôi!"
Tân Chấn ngượng ngùng nói.
"Ông có ý gì đây?"
Giọng điệu Lý Trạch Vũ thay đổi, hẳn khó chịu nói: "Tôi giải cổ độc cho ông, bây giờ lại nói với tôi một câu nhảm nhí như vậy?"
"Cậu đừng kích động!"
Tân Chấn thấp thỏm trấn an: "Trước đây không lâu, Đại hộ pháp có phái người thông báo cho Thập nhị điện chủ, ngày mười lăm tháng sau †ề tụ ở Bát Quế Thập Đại Sơn, đến lúc đó
nhất định có thể tìm được hắn!"
Nghe nói như vậy, Lý Trạch Vũ mới thả lỏng chân mày. đang nhíu chặt.
Bất kể như thế nào, bây giờ ít nhất hắn đã biết rõ nguyên nhân cái chết của cha mẹ cũng như kẻ thù của mình!
Vu Giáo, Tê Kiêu, một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Lý Trạch Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Tôi nên đưa ông lên đường rồi nhỉ!"
Lên đường?
Hai chữ này dọa cho cả người Tân Chấn rung mạnh lên: "Nếu cậu đã muốn giết tôi, tại sao còn phải mổ cổ độc giúp tôi?"
"Ai nói tôi muốn giết ông!"
Lý Trạch Vũ liếc ông ta một cái.
Tân Chấn dù sao cũng là người có công, vẫn nên giao cho. Long Chủ tự xử trí thì tốt hơn.
Dù sao thì với số chứng cứ thông đồng với địch trong tay. hẳn, nhà họ Tần cũng coi như hoàn toàn tiêu đời rồi.
Hai giờ sau.
Oni cùng Melos dẫn người trở lại quân khu Tây Cương.
Tân Chấn lấy thân phận Nguyên soái quân Thiên Long bàn giao và giải quyết mọi chuyện một lần cuối cùng, sau đó đi theo Lý Trạch Vũ lên máy bay quay lại Hoàng Thành.
Từ lúc xuất chỉnh đến khi khải hoàn, chỉ tốn có một ngày. một đêm.
Sân bay quân khu Hoàng Thành.
Tô Cẩn Hoa cùng Ninh Trạch Bình dẫn một đám đại lão quyền lực tột cùng đích thân tới đón công thần chiến thắng trở về.
Lý Viễn Sơn tới, Diệp Trung Đường cũng tới.
Nhìn từng chiếc từ chiếc máy bay chuyển vận đáp xuống.
Hai vị anh hùng chiến tranh kích động đến mức rơi nước mắt, tựa như nhớ tới chiến dịch bình định thiên hạ lần cuối cùng năm đó, bọn họ cũng chiến thẳng trở về với hàng vạn
người chứng kiến như thế này.
"Ông đã suy nghĩ kĩ càng về chuyện tôi nói lúc trước. chưa?"
Diệp Trung Đường vội vã hỏi.
Lý Viễn Sơn biết ông bạn này đang nhắc đến chuyện để Lý Trạch Vũ cưới Diệp Khinh Nhu, ông ấy không khỏi trở nên khó xử: "Tôi thì dĩ nhiên sẽ đồng ý, chỉ có điều..."
"Chỉ có điều cái gì?"
Diệp Trung Đường hỏi ngay.
Lý Viễn Sơn khổ sở nói: "Thằng nhóc thúi nhà tôi đã có hôn ước sẵn rồi!"
"Hôn ước? Vậy cứ hủy đi không được sao!"
Diệp Trung Đường đưa ra ý kiến, ngay sau đó bổ sung thêm: "Nhà hai chúng ta môn đăng hộ đối, trên đời này không có ai thích hợp hơn đâu!"
"Không được không được!"
Lý Viễn Sơn khoát tay phản đối: "Ông đây quang minh lỗi lạc cả đời, cũng con mẹ nó sắp vào quan tài rồi, làm sao có thể làm chuyện thất tín bội nghĩa vậy được chứ!"
"Vậy ông nói xem làm sao bây giờ?"
Diệp Trung Đường càng nhìn Lý Trạch Vũ lại càng nài lòng, làm sao cam tâm để một đứa cháu rể như vậy trốn thoát!
"Hay là thế này, cứ để cho thằng nhóc thúi nhà tôi cưới cả hai! Ông thấy thế nào?"
Lý Viễn Sơn nói ra ý tưởng của mình. "Cái này..." Lần này đổi thành Diệp Trung Đường khó xử.
Lý Viễn Sơn vỗ vai ông ấy, nói: 'Lão Diệp, nam tử hán đại trượng phu, cưới mấy cô vợ thì có gì kỳ lạ đâu?"
"Nói thì nói như vậy, nhưng mà..."
Diệp Trung Đường cười khổ: "Tư tưởng của người trẻ bây giờ không giống chúng ta đâu!"
Lý Viễn Sơn khẽ cười rồi nói: "Chỉ cần ông mở miệng, chẳng lẽ con bé nhà ông còn dám phản đối?"
Diệp Trung Đường nghe xong lại thấy có lý, dù sao trong. nhà cũng không có ai dám không vâng lời, vì vậy ông ấy đập bàn ra quyết định: "Được, vậy chuyện này cứ làm như vậy đi!"
"Đã hứa như thế, ai đổi ý làm chó!”
Khóe miệng Lý Viễn Sơn nhếch thành một nụ cười quỷ quái với vẻ âm mưu được như ý'...