"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của tên ngu xuẩn đó. Giờ chúng †a phải lập tức báo cáo cho tướng quân Chachai ngay!"
Nhưng mà đúng lúc đó Haru đã quay trở lại. "Các người nhao nhao tranh cãi gì vậy?"
Haru vừa bước vào đã nghe thấy có người mắng mình ngu xuẩn nên sắc mặt anh ta rất khó coi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Anh Cũng Có Ngày Này
=====================================
"Còn dám hỏi vì sao chúng ta cãi nhau à? Cứ chờ chết đi!"
Một vị tướng từng bị "Haru" mắng cho một bài trước đó tỏ ra hả hê khi người gặp họa.
Haru lúc đầu tức giận, sau đó lộ vẻ tò mò: "Các người điên rồi à? Sao bổn tướng quân phải chờ chết chứ!"
"Vừa rồi là anh ra lệnh..."
Một vị tướng lĩnh ngay lập tức kể lại những gì "Haru" đã ra lệnh.
Haru bối rối như lọt vào sương mù, anh ta vừa mới bị tiêu chảy ngồi xổm trong nhà vệ sinh gần một tiếng, ngồi đến mức
hai chân sắp tê dại thì ra lệnh khi nào được?
Chắc chăn mấy kẻ khốn nạn này gây chuyện rồi muốn gán tội danh này lên đầu mình.
"Đoàng đoàng đoàng!"
"Ông đây sẽ giết chết bọn chó ngu ngốc các ngươi!" Haru rút súng trên người mình ra, bắt đầu bắn loạn xạ. "Người đâu tới đây, Haru điên rồi, mau bắt anh ta lại đi!"
"Haru, chờ chết đi..."
Bộ chỉ huy ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Cùng lúc đó. Lý Trạch Vũ vừa hát ngâm nga vừa đi về khu vực của mình.
"Đại đương gia đúng là khôn ngoan, dễ như trở bàn tay đã giết chết hơn mấy trăm ngàn binh lính của đối phương!"
"Không hổ là đại đương gia, chúng ta thật sự rất khâm phục ngài!"
"Trên đời này ai dám đối nghịch với đại đương gia, chẳng bằng mua một miếng đậu phụ đâm đầu chết cho rồi..."
Chín vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La bắt đầu nịnh nọt tâng bốc.
Mà đám lính đánh thuê xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều sốc đến ngây người ra.
Phải biết rằng những vị lãnh đạo này đều là nhân vật lớn nổi tiếng thế giới, vậy mà giờ bọn họ lại đang nịnh nọt tâng bốc một chàng trai trẻ!
Điều này thật con mẹ nó phản khoa học mài!
Ở đầu bên kia, quân khu Tân Cương.
Tần Chấn đang uống trà, có vẻ không hề buồn ngủ chút nào.
Ông ta đang chờ đợi "tin tốt" rằng đám người Lý Trạch Vũ sẽ bị diệt toàn quân!
Nhưng chờ mãi chờ mãi, đã chờ đến mất cả kiên nhẫn! Rốt cuộc... "Báo cáo!"
Một binh sĩ xông vào báo cáo: "Nguyên soái Tần, tin tốt, tin tốt!"
"Nói mau, có tin gì tốt? Có phải là đại quân tiếp viện phía Tây đã bị tiêu diệt không?"
Tân Chấn kích động đứng dậy. Người lính choáng váng.
Nếu đại quân tiếp viện phía Tây bị tiêu diệt, đó mà được coi là tin tốt à?
Tần Chấn hình như cũng nhận ra mình đã nói sai, sau khi ho khan vài tiếng, đổi chủ đề nói: "Ý của bổn nguyên soái là, đại quân tiếp viện phía Tây có đánh lui được quân đội nước Thần Tam không?"
"Không!"
Người lính thành thật trả lời.
Nghe vậy, Tần Chấn ra vẻ như đã đoán trước được, bình tĩnh nói: "Vậy cậu nói xem, rốt cục là tin tức tốt gì?"
"Rõ!"
Người lính lập tức báo cáo: "Chưa đầy nửa giờ sau khi đại quân tiếp viện phương Tây xuất kích, đã lật ngược tình thế ngăn cơn song dữ bảo vệ được phòng tuyến cuối cùng. Hai giờ sau đó đã tiêu diệt hơn trăm hai mươi nghìn người, quân địch tháo chạy trối chết!"
"Cậu nói gì?"
Tần Chấn há miệng, ngây ra như phỗng...