Tầng ba mươi hai.
Trần Thanh Tuyết đứng trước nhà vệ sinh, mặc dù rửa mặt nhưng nước mắt vẫn còn hiện rõ trên mặt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại bị người khác chê bai như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông, tự tôn bị đả kích nặng nề!
"Tên khốn đáng ghét, đàn ông theo đuổi tôi có thể xếp thành hàng từ Tuyên Thành đến Hoàng Thành, anh cho rằng anh rất giỏi sao? Anh không muốn cưới, bà đây cũng chẳng muốn gả đâu!"
"Không! Nếu như anh không muốn cưới, vậy thì tôi càng phải gải"
Vào giờ phút này, trong đầu Trần Thanh Tuyết nhớ tới một câu nói.
Nếu như hận một người đàn ông, vậy thì phải sinh cho hắn thêm mấy thằng con trail
Cho hắn mệt chết luôn...
Một khi phụ nữ tàn nhãn thì đúng là rất dọa người, ít nhất Trần Thanh Tuyết cũng bị cái suy nghĩ điên cuồng này của mình làm cho sợ hết hồn!
"Này, cô có sao không?"
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.
Thân thể mềm mại của Trần Thanh Tuyết khế run, xoay người phát hiện Lý Trạch Vũ đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào.
"Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!"
Trần Thanh Tuyết cắn răng quát.
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, nói: "Tôi cảm thấy cô nên cho tôi một cơ hội giải thích."
"Tôi không nghe, mời anh lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Bảo vệ?
Lý Trạch Vũ vốn muốn nói, cô cứ gọi đi, dù có gọi rát cổ họng thì cũng vô dụng!
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tình cảnh hiện tại không thích hợp nói ra những lời đó.
Hắn bĩu môi, cố gắng hạ thấp giọng nói: 'Là thế này, tôi thừa nhận cô là một cô gái vô cùng hoàn mỹ, cô xinh đẹp hào phóng, thân thiện, năng lực xuất chúng..." (giản lược ba ngàn chữ)
Nghe hắn lải nhải ca ngợi không ngừng, tâm trạng của Trần Thanh Tuyết mới dần dần chuyển biến tốt, thậm chí cô còn không nhịn được cười một tiếng trong lúc Lý Trạch Vũ phóng đại.
"Hết giận rồi?"
Con ngươi Lý Trạch Vũ đảo qua đảo lại.
"Ai nổi giận với anh, tôi cũng không phải là..."
Lý Trạch Vũ có hơi không muốn nghe những lời này, vì vậy uyển chuyển đổi đề tài: "Cô rõ ràng rất ưu tú, nhưng còn tôi? Một anh chàng quần là áo lụa, một con cóc ghẻ như tôi làm sao có thể xứng với một con thiên nga trắng như cô chứ?"
"Phụt!"
Trần Thanh Tuyết không nhịn được lại cười một tiếng.
"Cô cho rằng tôi không muốn cưới cô sao? Đừng có nói đùa với tôi nữa, ông đây cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, chẹp, lạc đề rồi, tôi nói thẳng vậy, tôi không cưới cô là vì tôi là một lãng tử, đời này cuối cùng cũng sẽ không ổn định!"
"Sau này kết hôn, tôi không thể ăn chơi đàng điếm nữa, hoàn toàn cách xa một cuộc sống trụy lạc, vậy còn không bằng giết tôi luôn đi! Tôi không muốn vì một cái cây là cô, mặc dù là một cái cây vô cùng xinh đẹp mà từ bỏ cả cánh rừng đâu."
Lý Trạch Vũ nói một hơi, miệng cũng sắp khô khát.
Nhưng Trần Thanh Tuyết chỉ "ð' một tiếng.
"Sau này cô có thể bày tỏ thái độ cho ông nội Trần thấy, thề không lấy tôi làm chồng được không?"
Lý Trạch Vũ đáng thương hỏi.
“Tại sao lại là tôi? Sao anh không tự nói với người nhà của mình!"
Trần Thanh Tuyết hỏi ngược lại.
Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: "Tôi không dám! Bởi vì nếu như tôi không cưới cô, ông cụ nhà tôi sẽ thật sự quất chết tôi!"
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, Lý Viễn Sơn rất yêu thương hắn, cầm trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng mà...
Tính cách của Lý Viễn Sơn nói một không nói hai, chuyện mà ông đã quyết định thì dù có chín con trâu cũng không kéo lại được.
Ai dám thử không nghe lời xem?
Cháu trai cũng đánh!
"Anh đang cầu xin tôi sao?"
Trần Thanh Tuyết lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng những ngày qua.
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhướng mày một cái.
"Sau này kết hôn, tôi không thể ăn chơi đàng điếm nữa, hoàn toàn cách xa một cuộc sống trụy lạc, vậy còn không bằng giết tôi luôn đi! Tôi không muốn vì một cái cây là cô, mặc dù là một cái cây vô cùng xinh đẹp mà từ bỏ cả cánh rừng đâu."
Lý Trạch Vũ nói một hơi, miệng cũng sắp khô khát.
Nhưng Trần Thanh Tuyết chỉ "ð' một tiếng.
"Sau này cô có thể bày tỏ thái độ cho ông nội Trần thấy, thề không lấy tôi làm chồng được không?"
Lý Trạch Vũ đáng thương hỏi.
"Tại sao lại là tôi? Sao anh không tự nói với người nhà của mình!"
Trần Thanh Tuyết hỏi ngược lại.