Cùng lúc đó, sông Thương Lan.
Vô số tướng sĩ quân Huyền Vũ ngã xuống, nhưng tướng sĩ còn đứng được không có người nào khiếp sợ.
Giết một người đủ vốn, giết hai người kiếm lời.
Diệp Cường chết khiến bọn họ biến đau thương thành sức mạnh.
Nhưng chiến tranh là vô tình, dưới tình huống quân số tuyệt đối nghiền ép, tướng sĩ quân Huyền Vũ liên tiếp ngã xuống.
Cách đó không xa, một bóng người khá dễ thấy.
Áo Tôn Trung Sơn trên người bị máu tươi nhuộm đỏ, sau lưng hắn còn cống một người.
Hai người như hình với bóng.
Thấy binh sĩ nước Thần Tam trước mặt hắn giống như cải trắng, từng người bị chém ngã xuống đất.
"Lý Trạch Vũ, để em xuống, tự anh đi trước đi." Vẻ mặt Diệp Khinh Nhu đầy lo lắng.
Anh hai đã chết trận, cô ấy không muốn lại nhìn thấy Lý Trạch Vũ cũng chết vì mình.
"Ông đây cũng đến rồi, sao có thể đi?" Một câu ngắn ngủi đã chứng minh quyết tâm của Lý Trạch Vũ.
"Cảm ơn." Diệp Khinh Nhu cảm động đến rơi nước mắt, ngàn lời vạn chữ chỉ có thể hóa thành hai chữ "cảm ơn".
"Cảm ơn thì không cần, nhớ kỹ thứ bản thân em nợ anh là được."
Lý Trạch Vũ cười ha ha.
Diệp Khinh Nhu suy nghĩ thật nhiều, cười khổ nói: "Được, nếu chúng ta có thể bình an trở về, em sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của anh."
"Đây chính là em nói." Lý Đại đương gia hưng phấn đồng thời không quên thu phúc lợi trước, khẽ sờ một phát lên bờ mông của Diệp Khinh Nhu.
Lúc này người phía sau ngượng ngùng không thôi.
"Ai có thể giết hắn, chức quan sẽ thăng ba cấp, tiền thưởng chục triệu."
Harry mắt thấy thuộc hạ bị Lý Trạch Vũ hù dọa, lập tức ném ra ngoài một sự hấp dẫn to lớn.
"Ha ha, mạng của ông chỉ đáng giá chục triệu à?" Lý Trạch Vũ vừa giết địch vừa khinh thường cười to.
Harry hừ một tiếng nói: "Nếu không mày cảm thấy mình có thể đáng giá bao nhiêu?"
"Làm gì cũng phải tăng gấp đôi chứ, chức quan thăng sáu cấp, tiền thưởng hai mươi triệu."
Trong lúc nói chuyện, một đao của Lý Trạch Vũ chém tới sáu bảy kẻ địch, hắn lập tức tung người nhảy thẳng tới trước mặt Harry.
"Người đâu, hộ giá..."
"AI" Một tia sáng lạnh lóe lên, Harry còn chưa kịp hoảng sợ đã đầu lìa khỏi cổ rơi xuống đất.
Lý Trạch Vũ giơ đầu người lên thật cao, lúc này binh sĩ nước Thần Tam sợ hãi lùi lại mấy bước.
Nhân cơ hội này, Lý Trạch Vũ nhanh chóng bắt đầu phá vòng vây, giết ra một con đường màu xông về phía máy bay trực thăng của mình.
"Hắn đã giết tướng quân Harry, không thể để cho hắn chạy trốn"
"Mau đuổi theo..."
Những binh lính kia phản ứng không chậm, nhưng tốc độ nào theo kịp Lý Trạch Vũ.
"Vù vù vù...' Máy bay trực thăng thoáng cái đã bay về phía bầu trời.
Nhìn một màn này, Ma La cách đó không xa thở dài một hơi.
Rồng bị bao vây đã bay về trời!
Cậu ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, tiếp theo binh sĩ nước Thần Tam sẽ cảm nhận được sự sợ hãi chân chính.
"Vì sao quân Thiên Long chưa xuất binh cứu chúng ta?"
"Chúng ta đến giúp đỡ bọn họ mà."
"Nếu như bọn họ xuất binh tới đây nghĩ cách cưu viện, anh hai em sẽ không phải chết..."
Nhìn từng binh sĩ quân Huyền Vũ liên tiếp ngã xuống bên dưới, Diệp Khinh Nhu khóc không thành tiếng.
Lý Trạch Vũ tăng tốc độ tới cực hạn, lập tức lấy điện thoại ra bấm dãy số đầu tiên.
"Đại đương gia." Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.
"Lập tức bảo chín vị vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La đến nước Hạ gặp tôi."
"Hơn nữa lại liên lạc với Zorok, bảo cậu ta cung cấp mười ngàn vũ khí tinh nhuệ, tiền không thành vấn đề."
Lý Trạch Vũ thẳng thắn dặn dò.
"Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp." Người đàn ông cung kính đáp.
Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ cũng không quay đầu lại mà mở miệng an ủi.
"Yên tâm đi, bọn họ sẽ không hy sinh vô ích, có người sẽ tính sổ vì cái chết của bọn họ..."