"Sư đệ, chẳng lẽ cậu lo lắng vẻ ngoài của Bạch Tố Y sao, cậu yên tâm đi, sư tỷ đảm bảo với cậu, Tố Y chính là mỹ nhân xinh đẹp nhất thế gian này đấy!"
Ngọc Phượng Hoàng vô cùng tự tin lên tiếng đảm bảo.
"Sư tôn, sư... sư thúc đã nhìn thấy đồ nhi rồi."
Bạch Tố Y khiếp sợ bổ sung một câu.
"À, con xem sư phụ kích động đến mức quên cả rồi."
Ngọc Phượng Hoàng cười híp mắt, nói: "Sư đệ, Tiêu Dao cung chúng ta có quy tắc, chỉ có chồng tương lai mới có thể nhìn thấy vẻ ngoài của thánh nữ đương nhiệm, nếu như cậu đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Bạch Tố Y, vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi!"
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn về phía Hỏa Phượng, lên tiếng dặn dò: 'Lập tức chọn một ngày hoàng đạo, lo liệu hôn sự cho sư đệ và con bé Tố Y này đi!"
"Sư tỷ, chuyện này không thể"
Lý Trạch Vũ vội vàng ngăn cản.
Sao cơ?
Ngọc Phượng Hoàng ngẩn ra, nhíu mày nói: "Sư đệ, cậu có gì không hài lòng với Tố Y sao?"
Nghe thấy thế, Bạch Tố Y ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ, dường như muốn chính tai nghe được câu trả lời của hắn.
Lý Trạch Vũ cảm thấy lúng túng.
Ai mà không thích người đẹp, thế nhưng hắn cũng không phải Neptune, cũng không thể gặp ai cũng yêu người đó!
Thế nhưng nếu cứ như thế từ chối ý tốt của Ngọc Phượng Hoàng, trong lúc vô tình cũng sẽ khiến Bạch Tố Y bị tổn thương, có thể sẽ gây nên vấn đề lớn.
Ghi hận trong lòng, tình yêu sinh ra hận thù, trốn tránh báo thù.
Trong phim đều diễn như thết Thế nên Lý Trạch Vũ cảm thấy mình không thể xem thường, phải nghĩ cách để vừa có thể từ chối hôn sự này, vừa có thể giữ gìn thể diện cho Bạch Tố Y.
Suy nghĩ trong chốc lát.
Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, nói: "Sư tỷ, bà hiểu lầm rồi, Tố Y xinh đẹp như tiên nữ, trên thế gian này có người đàn ông nào lại từ chối cô ấy chứ? Thế nhưng bây giờ thật sự không phải lúc nói tới chuyện tình cảm!"
"Vì sao?"
Ngọc Phượng Hoàng lên tinh thần lắng nghe.
Lý Trạch Vũ cũng thu lại nụ cười nghiền ngẫm, nghiêm mặt nói: "Có chuyện sư tỷ vẫn chưa biết, Vu giáo từng khiến giới võ lâm tanh máu đã trở lại rồi!"
Cái gì!
Sắc mặt Ngọc Phượng Hoàng đột nhiên thay đổi, bà ấy bật thốt lên: "Sư đệ nói thật sao? Chuyện này cậu ngàn vạn lần không thể đùa được đâu!"
"Sư tỷ, gần đây tôi mới điều tra được một đầu mối...
Lý Trạch Vũ cũng không giấu diếm, lúc này mới cẩn thận kể lại chuyện Vu giáo một lần.
Vì để dời sự chú ý của Ngọc Phượng Hoàng, hắn bắt đầu thêm dầu vào lửa, để câu chuyện trở nên nghiêm trọng hơn một chút.
Ví dụ như thế lực của Vu giáo đã mạnh mẽ hơn trước đây gấp mười mấy lần, thực lực của Đại hộ pháp kia sâu không lường được...
Đúng như dự đoán. "Hỏa Phượng, truyền Tiêu Dao lệnh của ta, lập tức hẹn gặp Đức Viễn đại sư trụ trì của Thiện Lâm tự và Huyền Nhất đạo nhân của Đạo Môn Chưởng Giáo!"
Sự chú ý của Ngọc Phượng Hoàng lập tức chuyển sang chuyện này.
"Từ từ đã!"
Lý Trạch Vũ lại lên tiếng khuyên can: "Sư tỷ đừng nóng lòng, chuyện này tôi tự có tính toán..."
Lúc này, hắn lại nhanh chóng ẩn mình trong bóng tối, nói ra ý tưởng muốn bắt giặc phải bắt vua trước của mình ra.
"Thật sự không thể bứt dây động rừng, địch trong tối ta ngoài sáng, chẳng bằng để địch ngoài sáng ta trong tối."
Ngọc Phượng Hoàng vô cùng tán đồng với ý tưởng này, không quên khen ngoại một câu: "Đầu óc của sư đệ thông minh thật đấy!"
Việc tiểu gia thông minh ai cũng biết.
Trong lòng Lý Trạch Vũ dương dương tự đắc, trên mặt vẫn giữ vẻ vinh nhục cũng không sợ hãi, nói: "Sư tỷ khen sai rồi."
"Đúng rồi sư đệ!"
"Vừa rồi cậu có nói thực lực của Đại hộ pháp Vu giáo mạnh hơn giáo chủ trước kia, vậy, cậu có cách bắt được bọn chuột nhắt kia không?”
Nụ cười trên mặt Ngọc Phượng Hoàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
"Vẫn chưa giáp lá cà nên tôi không biết có thể đánh bại được ông ta hay không, nhưng mà..."
Nói tới đây, khóe miệng của Lý đại đương gia hiện lên nụ cười tự tin.
"Cho dù ông ta có mạnh hơn tôi, tôi cũng có trắm phương ngàn kế để giết chết ông ta..."