Nhưng có Thánh Nữ Bạch Tố Y ở đây thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.
“Chị Thanh Phượng, chị và Hoả Phượng cùng dẫn hắn đến chờ ở Tiêu Dao Điện, tôi đi báo cho sư phụ!”
Bạch Tố Y sắp xếp.
Thanh Phượng và Hoả Phượng gật đầu, cùng ra hiệu mời Lý Trạch Vũ: “Lý thiếu hiệp, mời anh đi theo tôi.”
Trong giới võ lâm hỗn tạp này, chỉ có cường giả mới nhận được sự tôn trọng từ kẻ khác.
Đứng trước sức mạnh của Lý Trạch Vũ, Thanh Phượng và Hoả Phượng đều cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Hai cô gái này đều đã đạt tới cảnh giới tông sư từ vài năm trước, có thể nói là cường giả hàng đầu trong Tiêu Dao Cung, thật không ngờ dù hai người cùng liên thủ lại cũng không thể địch nổi một đòn của Lý Trạch Vũ!
Các cô rất khó tin rằng một người trẻ tuổi lại có thực lực mạnh đến nhường này.
Đêm nay chắc chẳn sẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời hai cô.
Khi đến Tiêu Dao điện, Lý Trạch Vũ hết ngắm chỗ này lại nghía chỗ kia, cứ như thể một đứa trẻ tò mò.
“Lý thiếu gia, nơi đó là bảo tọa của cung chủ chúng tôi, xin anh đừng tới gần.”
Thấy Lý Trạch Vũ bước lên trên đại điện, Hỏa Phượng vội vàng nhắc nhở.
“Chẳng phải chỉ là cái ghế thôi à, ngồi một chút cũng có sao đâu.”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ hờ hững.
Hỏa Phượng nổi giận, thoáng cái đã chặn trước mặt Lý Trạch Vũ, nhắc khéo: “Lý thiếu hiệp, xin anh đừng làm khó chúng tôi."
“Được thôi.”
Lý Trạch Vũ cũng không ham hố gì, xoay người đi xuống dưới.
Đúng lúc này, năm giác quan nhạy bén của hẳn rõ ràng đã cảm nhận được có kẻ đang đến gần.
“Vù.."
Ngọc Phượng Hoàng mặc đồ đỏ tươi xuất hiện trên đại điện như một bóng ma, tốc độ nhanh như bóng câu vụt qua khe cửa.
Lý Trạch Vũ có phần hứng thú, đánh giá Ngọc Phượng Hoàng: “Thực lực cũng được, thảo nào có thể lên làm cung chủ Tiêu Dao Cung.”
“Ha ha...”
Ngọc Phượng Hoàng đứng trên cao nhìn xuống hẳn.
Đúng lúc này, Bạch Tố Y cũng sải bước tiến vào từ ngoài cửa, lên tiếng giới thiệu: “Sư tôn, hắn là Lý Trạch Vũ!”
Lý Trạch Vũ khoanh hai tay trước ngực, liếc xéo Ngọc Phượng Hoàng, nghiền ngẫm nói: “Nói đi, các người năm lần bảy lượt tìm tiểu gia là để nói chuyện gì.”
“Cậu thật can đảm, thảo nào ngay cả bậc kỳ tài như Khương Mộ Bạch cũng bại dưới tay cậu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”
Ngọc Phượng Hoàng ôn tồn khen một câu.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Tôi nghe mấy lời nịnh bợ nhiều lắm rồi, bà bớt nói nhảm đi.”
Câu nói này lập tức khiến Ngọc Phượng Hoàng thay đổi sắc mặt.
Hản nói bà đang “ninh bợ”! Chưa từng có ai dám tỏ thái độ ngông cuồng như thế khi ở trước mặt bài
“Người trẻ tuổi, bổn tọa quả thực rất đánh giá cao cậu, nhưng...”
Ngọc Phượng Hoàng lạnh lùng nhắc nhở: “Điều đó không có nghĩa là cậu có thể tỏ vẻ láo xược trước mặt bổn tọa!”
“Kẻ phách lối thường phải có tư chất hơn người!”
Lý Trạch Vũ không giận, trái lại còn cười n lêu Dao. Cung các người có thực lực mạnh mẽ, có thể tỏ vẻ huệênh hoang trước mặt người khác. Nhưng tiểu gia cũng phải nhắc nhở bà, nếu dám lên mặt với tôi, ông đây sẽ tát chết bà, bà tin không?”
“Cậu nói gì?”
Khóe miệng Ngọc Phượng Hoàng giật giật, trừng mắt phẫn nộ.
Bạch Tố Y, Thanh Phượng và Hoả Phượng cùng hít sâu một hơn, hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ dám nói ra những lời khiến người người khiếp đảm giống như câu “tát chết Ngọc. Phượng Hoàng” này.
“Tôi nói, nếu bà còn tỏ vẻ đắc chí nữa thì tôi sẽ tát chết bà!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa giơ cao tay, làm bộ “tôi không hề nói đùa.
“Lý Trạch Vũ, đồ láo xược!”
Bạch Tố Y lập tức lớn tiếng quở trách, nhưng ngay sau đó lại quay sang chắp tay với Ngọc Phượng Hoàng, nói: “Tích cách người này vốn là như vậy, ăn nói bộc tuệch, xin sư phụ đừng so đo với hắn!”
“Bạch Thánh Nữ, tôi xin ghi nhận ý tốt của cô, nhưng cô thật sự không cần cầu xin thay tôi đâu.”
Lý Trạch Vũ lắc lắc tay, chăm chú nhìn Ngọc Phượng. Hoàng bằng vẻ mặt trầm ngâm.
“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu bà còn lên mặt ra vẻ với tôi thì tôi sẽ tát chết bà.