Bạch Tố Y đang tĩnh tu, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng.
"Vào đi."
"Két." Tiểu Mẫn đẩy cửa vào nói: "Thánh nữ, cung chủ xuất quan rồi, bảo ngài tới Tiêu Dao Cung gặp bà ấy."
"Sư phụ xuất quan?" Nghe tin tức này, trên mặt Bạch Tố Y lộ ra vẻ hoài nghi, nhưng vẫn đáp: "Tôi lập tức tới ngay."
Nói xong, cô ấy đứng dậy từ trên giường rồi mang giày vào, sau đó đi nhanh về phía điện Tiêu Dao.
Cùng lúc đó, điện Tiêu Dao. Đây là nơi trang nghiêm thần thánh nhất Tiêu Dao Cung.
Phía trên đại điện có một chiếc ghế lớn bằng vàng có chạm hình rồng phượng trên tay vịn hai bên.
Trong giờ phút này, một người phụ nữ khoác áo choàng màu đỏ ngồi ở đấy.
Tuổi của bà trông khoảng ngoài năm mươi, mái tóc đen dài được buộc lại bằng một chiếc kẹp tóc màu bạc, cho dù đã có tuổi nhưng vóc dáng cũng không thay đổi.
Lại nhìn ngũ quan trên mặt, tỉnh xảo vô song, mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ cũng là một người đẹp phong hoa tuyệt đại.
Bà ấy chính là cung chủ Ngọc Phương Hoài của Tiêu Dao Cung hiện thời.
Mà bà ấy cũng không hề còn trẻ giống như bề ngoài, số tuổi thật sự đã sớm vượt qua trăm tuổi.
"Đồ nhi bái kiến sư tôn." Bạch Tố Y chậm rãi bước vào đại điện, quỳ một gối xuống dưới.
Ngọc Phượng Hoàng mỉm cười nói: 'Không cần đa lễ, đứng lên đi."
"Tạ sư phụ." Bạch Tố Y đứng dậy, mắt thấy trong điện không có những người khác, thế nên cô ấy bèn bước lên bậc thang đi tới trước mặt Ngọc Phượng Hoàng.
"Sư phụ, lần bế quan này của ngài mới chưa đầy mấy ngày..."
"Vi sư bỗng cảm thấy tâm thần có hơi không tập trung, thế nên quyết định tạm hoãn một thời gian." Ngọc Phương Hoàng cho ra đáp án.
Bạch Tố Y tỏ vẻ "thì ra là thế".
"Đúng rồi, chuyện mấy ngày trước vi sư dặn dò con làm tiến triển thế nào rồi?" Ngọc Phượng Hoàng nói sang chuyện khác.
Ặc...
Bạch Tố Y đương nhiên hiểu ý sư phụ chính là việc đi mời Lý Trạch Vũ gia nhập Tiêu Dao Cung, không khỏi khẽ nhíu mày: "Sư phụ, con..."
Mắt thấy đồ nhi ấp a ấp úng, trong nháy mắt Ngọc Phượng Hoàng đoán được rất có thể đã hỏng chuyện rồi, giọng điệu không khỏi đề cao: "Chắc hẳn thằng nhóc kia không nhìn trúng Tiêu Dao Cung ta, gia nhập môn hạ Đạo Môn hay Thiền Lâm Tự?"
"Vậy cũng không phải." Bạch Tố Y biết chuyện này không miễn cưỡng cho qua được, thế nên bèn nói rõ chuyện xảy ra trên Thương Nam Sơn một lần.
Bao gồm chuyện Lý Trạch Vũ nhìn thấy mặt của cô ấy cũng không giấu giếm.
"Khốn kiếp." Ngọc Phương Hoàng nổi giận, nghiêm nghị quát: "Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kai nhìn thấy mặt con, còn có gan từ chối Tiêu Dao Cung ta?"
"Sư phụ bớt giận." Bạch Tố Y vội an ủi: 'Mặc dù tên kia rất càn rỡ, nhưng không thể không nói hắn thật sự là một yêu nghiệt."
"Cỡ hai mươi tuổi đã có thực lực như vậy, ngay cả kỳ tài thiên hạ Khương Mộ Bạch kia cũng thua trước..."
Ngọc Phượng Hoàng nói được nửa bỗng ngậm miệng, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, đôi mắt xinh đẹp dần trợn to: "Con vừa mới nói thằng nhóc kia chỉ dùng một quyền đã đánh nát bội kiếm của Khương Mộ Bạch?"
"Đúng vậy." Bạch Tố Y không biết vì sao sư phụ phản ứng dữ dội như vậy, không khỏi thắc mắc: "Sư phụ, có chỗ nào không thích hợp sao ạ?”
"Nếu như con nói thật, vậy thì thực sự không bình thường." Ngọc Phượng Hoàng cau mày.
Thân thể máu thịt há có thể so kè với đồ sắt? Cho dù là ngoại công "Kim Cương Thần Công" mạnh mẽ nhất của Thiền
Lâm Tự cũng không làm được như thế.
Trên đời chỉ có một loại thần công có thể làm được, nhưng thần công kia đã sớm thất truyền.
"Thanh Phượng, Hỏa Phượng nghe lệnh." Bỗng nhiên Ngọc Phượng Hoàng nghiêm nghị quát lên.
"Vù vù!"
Hai tiếng. Lập tức có hai cô gái từ ngoài điện bay vào.
"Cung chủ."
"Cung chủ."
"Tố Y, Thanh Phượng và Hỏa Phượng sẽ cùng con vào thế tục, cho dù như thế nào cũng phải mang thằng nhóc kia về gặp ta...