Trân Thanh Tuyết mất ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô cầm hai lon bia lên sân thượng định sẽ thưởng thức cảnh đêm một lúc, không ngờ trên này lại có một người đàn ông.
Chính là Lý thiếu kia!
Lúc đầu, Trần Thanh Tuyết định đi xuống, thế nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là nhà mình, nếu bản thân mình không ngại, vậy thì người ngại sẽ là người khác, thế là cô ngồi xuống chiếc ghế dựa.
“Anh!”
Cô khui lon bia, sau đó uống một ngụm.
Trần Thanh Tuyết vốn cho răng Lý Trạch Vũ sẽ chủ động lên tiếng, thế nhưng không ngờ cô uống hết một lon bia, đối phương vẫn xếp bằng ngồi im không nhúc nhích.
“Anh đang làm gì thế?”
Trân Thanh Tuyết lên tiếng trước phá tan sự im lặng. thế nhưng vẫn không có ai đáp lời.
Nếu như không nhìn thấy Lý thiếu đây vẫn còn thở đều đặn, có lẽ cô sẽ nghi ngờ không biết có phải đối phương chết ngồi không.
“Đừng có giả vờ lạnh lùng trước mặt tôi, cái kiểu lạt mềm buộc chặt này tôi gặp nhiều rồi!”
Trần Thanh Tuyết lại lên tiếng.
Đáng tiếc Lý Trạch Vũ vẫn không nhúc nhích.
Nhận ra có gì đó không ổn, Trần Thanh Tuyết đứng dậy đi tới, mới vừa đến gần lại phát hiện sắc mặt Lý Trạch Vũ đang căng phồng tới mức đỏ bừng.
Cau mày, gò má căng ra, trên trán còn rỉ ra không ít mồ hôi lạnh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Thanh Tuyết có hơi lo lắng, lại hỏi: “Này, rốt cuộc anh đang làm gì đấy?”
Lý Trạch Vũ vẫn không trả lời cô. “Này, anh đừng dọa tôi.”
Trần Thanh Tuyết không nhịn được đưa tay sờ trán Lý Trạch Vũ.
“Rào rào!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên đưa tay, mạnh mẽ kéo lấy cánh tay cô, cũng vào lúc này, hai mắt anh mở to.
“Anh không sao chứ?”
Trần Thanh Tuyết chưa kịp thở phào, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Lý Trạch Vũ lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào, tràn đầy thú tính.
Đột nhiên, người phía sau chợt kéo một cái, ôm cô vào lòng.
“A, buông tôi ra...”
Trần Thanh Tuyết muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc này, thế nhưng sức lực của cô nào có thể thắng nổi Lý Trạch Vũ?
“Tên lưu manh, nếu anh không chịu buông tôi ra, tôi sẽ la lên đó”
Hai người sát nhau tới mức có thể cảm nhận được tiếng tim đối phương đang đập.
Trân Thanh Tuyết vô cùng bất an, hối hận bản thân mình không chịu đi ngủ cho đàn hoàng, cứ một hai phải tự chạy vào miệng cọp.
“Cho dù anh có chiếm được cơ thể tôi, cũng đừng nghĩ có thể chiếm được trái tim tôi!”
“Còn nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Trân Thanh Tuyết nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ cố chấp.
Thế nhưng mãi một lúc lâu sau, cô phát hiện đối phương chỉ ôm chặt lấy cô, cũng không có động tác gì quá đáng hơn.
“Tí táchl" Một giọt máu rơi xuống trán cô.
Trân Thanh Tuyết bất ngờ mở mắt ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thất khiếu của Lý Trạch Vũ đang rỉ máu.
Lúc này, cô mới ý thức được cơ thể Lý Trạch Vũ đang không ổn, rất có thể đã mất đi ý thức.
“Lý Trạch Vũ, anh tỉnh táo lại một chút đi!”
“Anh mau buông tôi ra, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Điều đáng ngạc nhiên chính là Trần Thanh Tuyết gấp tới mức hai mắt ngấn lệ, ngay cả cô cũng không biết tại sao bản thân mình lại lo lắng cho an nguy của Lý Trạch Vũ!
Cùng lúc đó.
Trân Thanh Dao đang ngủ say, mơ mơ màng mang nghe thấy có người vừa hét lên, thế là theo tiếng nói đi tới sân thượng, vừa lên đã thấy Lý Trạch Vũ đang ôm chị gái mình thật chặt.
Ơ kìa!
Trần Thanh Dao vội vàng che miệng mình lại.
Bởi vì đang cách một khoảng, cô ấy cũng không phát hiện ra sự bất thường của đối phương, tạm thời chỉ nhìn thấy Lý Trạch Vũ đang bí mật hẹn hò với chị gái mình ở nơi này.
“Ơ kìa kìa!”
Đúng lúc này, Lý Trạch Vũ lại kéo áo khoác trên người Trần Thanh Tuyết xuống.
“A! Buông tôi ra...”
Trần Thanh Tuyết còn chưa kịp hét lên đã bị chặn miệng, chỉ còn cách trợn tròn hai mắt.