Lý Trạch Vũ ra vẻ vô tội, nói: 'Con mắt nào thấy tôi bắt nạt nhà họ Diệp các người? Rõ ràng tôi đang giúp nhà họ Diệp các người đấy!"
Shhh....
Mấy lời này khiến mấy người nhà họ Diệp chỉ ước được tát anh mấy cái.
Đối mặt với bọn họ mà nói, việc đám hỏi với nhà họ Khương là một việc vô cùng quan trọng, cậu thành tâm đến phá hoại còn không biết xấu hổ mà nói đến giúp chúng tôi sao?
Không sợ bị sét đánh à?
"Ha ha ha..."
Diệp Trung Đường cười khẩy nói: "Quả nhiên thượng bất chánh, hạ tắc loạn, thằng nhóc con cậu mặt dày vô liêm sỉ y
hệt như cái tên Lý Viễn Sơn thời còn trẻ!"
"Ông con mẹ nó mắng ai đó? Lại thiếu đòn rồi đúng không?”
Một tiếng nói giận dữ vang lên.
Mọi người lại nhìn sang tiếng nói, chỉ thấy Lý Viễn Sơn đang nổi giận đùng đùng, đi như bay vào khách sạn, theo sau ông cụ là Lý Định Quốc, nguyên soái của quân đoàn Hổ Khiếu.
Ông cụ nhà họ Lý cũng tới rồi!
Bầu không khí tại hiện trường lại tăng lên!
"Lý! Viễn! Sơn!"
Diệp Trung Đường nói rõ từng chữ.
Lý Viễn Sơn vừa đi vừa vén tay áo lên: "Tới đây, nói cho ông đây nghe, ông vừa nói ai mặt dày vô sỉ hả?"
Nhìn dáng vẻ của ông cụ tựa như đang chuẩn bị động tay động chân!
"Chú Lý, ngài bình tĩnh một chút."
Diệp Chính Bình sợ hết hồn, lập tức đứng ngăn trước mặt cha mình.
Dù sao, xét từ trạng thái tinh thần, Diệp Trung Đường đi bộ cũng phải có người đỡ, còn Lý Viễn Sơn lại đi như rồng như hổ.
Chẳng khoa trương chút nào, có mười Lý Trung Đường cũng không chắc có thể đánh thắng được Lý Viễn Sơn.
"Cút ngay cho ông!" Lý Viễn Sơn đưa tay đẩy Diệp Chính Bình ra.
Mí mắt Diệp Trung Đường giật giật vài cái, tỉnh bơ lui về sau mấy bước, núp sau lưng hai tên vệ sĩ.
Có thể thấy ông cụ vẫn khá sợ Lý Viễn Sơn!
"Cha, cha đừng kích động!"
Lý Định Quốc cũng vừa vặn níu cha mình lại.
Cho dù có thế nào thì Diệp Trung Đường cũng là người có công lớn, nếu như hai người ra tay đánh nhau thật, truyền ra ngoài sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt.
"Con đừng có cản cha, lão già này dám mắng ông đây, không đánh chết ông ta không được!"
Lý Viễn Sơn vẫn còn đang rêu rao: "Lão già, ông con mẹ nó có gan thì đừng trốn, khí thế ban nãy dùng để hù dọa cháu trai của tôi đâu rồi hả?"
"Ông đây nào có trốn, có gan thì ông cứ tới đây!"
Mặc dù trong lòng Diệp Trung Đường đang vô cùng hoảng sợ, thế nhưng vẫn nhắm mắt làm càn.
Điển hình là sắp chết còn giữ thể diện!
Tại hiện trường, hai ông cụ có thân phận cao nhất cứ ông mắng tôi một câu, tôi trả lại ông một câu, giống như mấy người bình thường mắng nhau ở ngoài đường, trông vô cùng buồn cười.
Lý Trạch Vũ nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, nghiền ngẫm cười nói: "Tôi nói với em chứ, nếu như ông cố của em cứ trả lời kiểu đó mãi, lát nữa sẽ bị lão Lý đánh một trận đó!"
"Vậy cậu còn không mau khuyên nhủ ông cố của mình đi!" Diệp Khinh Nhu ở bên cạnh liếc nhìn.
Diệp Khuynh Thành cũng kéo tay, lên tiếng phụ họa: "Đúng thế, anh mau khuyên nhủ đi!"
Ôi...
Lý Trạch Vũ gật đầu một cái, cười gượng.
"Hai người có thể tạm đình chiến một lúc được không, cháu có hơi đói bụng, hay là chúng ta đi ăn trước nhé..."