Toàn trường ồ lên.
Tất cả người nhà họ Khương đang ở đây đều biến sắc, kẻ khó coi nhất cũng chính là Khương Như Phong, nam chính trong vai người chơi heo.
"Khinh Nhu, con qua đây cho cha!"
Thấy con gái không nói lời hay mà chỉ biết cạnh khoé cái dở, Diệp Chính Bình cũng biến sắc.
Diệp Khinh Nhu nhún vai, không hề quan tâm. "Chúng ta mau vào đi thôi, giờ lành sắp tới rồi."
Khương Chính Hoằng cười ha hả, lái sang chuyện khác, phá vỡ cục diện xấu hổ này.
"Đúng vậy, không được để muộn giờ lành." Khương Thượng Đức cười, ra dấu "mời".
Cùng lúc đó, Diệp Khuynh Thành cũng được Lưu Thu Yến đỡ xuống xe.
Ăn vận trang nhã, dung nhan thanh lịch. Tiên nữ!
Khương Như Phong vốn đang xanh mặt lập tức ngắm nhìn tới ngây người, trong đầu không khỏi bật ra hai chữ này.
Nhưng, nghĩ đến việc người đàn bà này chưa bước chân vào nhà đã công khai cắm cho mình cặp sừng, tròng lòng anh
†a bỗng nổi lên một ngọn lửa giận khó hiểu.
Điều đáng ghét hơn là kẻ tặng cặp sừng cũng chính là tên đứng đăng sau hãm hại mình chơi heo nái!
Lý Trạch VũI
Lửa giận trong lòng Khương Như Phong đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.
Anh ta hận không thể chém đối phương ngàn vạn lần!
"Thiếu gia, làm người hay làm việc đều cần giữ sự bình tĩnh. Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn!"
Một lời nhắc nhở vang lên sau lưng hẳn ta. Khương Như Phong quay người lại, gật đầu: "Bác Phúc,
sau này cháu sẽ tìm cơ hội, bác nhất định phải giết chết thăng nhãi kia cho cháu!”
"Vâng" Bác Phúc cười nhận lời. Dưới sự chú ý của tất cả mọi người.
Lưu Thu Yến và Diệp Khinh Nhu đứng ở hai bên, năm tay Diệp Khuynh Thành bước vào khách sạn.
Dung nhan tuyệt trần của cô dâu khiến ai nấy đều kinh ngạc, phong thái điềm tĩnh tự nhiên của cô lại chinh phục nữ giới đang có mặt ở đây.
Khương Như Phong lóng ngóng hấp tấp đuổi theo sau, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy đây là phong thái của chú rể.
Nói thế nào nhỉ, trông giống tiểu thái giám cun cút bám sau đuôi chủ tử hơn.
Trên bục cao của khách sạn, người dẫn chương trình bước lên đầu tiên, cầm mic tuyên đọc theo bản thảo vốn đã học thuộc làu làu.
"Tiếp sau đây xin mời cô dâu chú rể hôm nay..."
Nhà họ Lý.
Lý Viễn Sơn tưới nước cho đám rau dưa trong vườn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sáng tỏ.
"Mặt trời đã treo cao quá ba sào mà thắng nhóc kia vẫn chưa rời giường à?”
Ông vừa tự hỏi vừa nhíu mày.
Người cảnh vệ há to miệng, khó khăn nói: "Thiếu gia đã dậy rồi, nhưng mà không ra ngoài...
"Chưa ra ngoài? Tên nhãi kia đang làm gì vậy!" Lý Viễn Sơn trầm ngâm hỏi. "Tiểu thiếu gia đang ở..."
Nhìn thấy vẻ ấp a ấp úng của người cảnh vệ, Lý Viễn Sơn bỏ dở việc đang làm.