Đệ tử của các gia tộc binh bại như núi đổ, thảm bại dưới sự tàn sát của tộc Bất Tử, chỉ có chưa đây một phần ba số người thoát được khỏi nanh vuốt.
Thượng Quan Vân liên tục bay lượn ra xa hàng dặm, cuối cùng dừng lại dưới gốc cây thở hổn hển.
Nghĩ lại lúc nãy mình sắp bị Gutian hút sạch máu tươi, trong lòng ông ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
"Ngươi không trốn thoát được đâu, ở lại phục vụ cho bổn hoàng đi." Tiếng nói lạnh lẽo vang vọng trong núi.
'Thượng Quan Vân run lên, vừa muốn chạy tiếp để trốn thoát nhưng lại bị một bóng người cản trước mặt.
Làm sao có thể!
Thượng Quan Vân cực kỳ kinh hãi, hoàn toàn không thể tin nổi tốc độ của Gutian lại nhanh đến vậy, vậy mà ông ta còn có thể tiến lại gần mình lặng lẽ, không một tiếng động gì như thế.
Lúc này, ông ta rất hận cha mẹ đã không sinh thêm vài chân cho mình.
"Ở lại đây đi!"
Tiếng của Gutian như âm thanh từ địa ngục.
Thượng Quan Vân kinh ngạc phát hiện mình bị một sức mạnh vô hình giữ chặt.
"Khặc khặc khặc..."
Tiếng cười quái dị vang lên bên tai Thượng Quan Vân, ông ta nhìn lên thì thấy Gutian đã đứng gần mặt mình.
"Xoẹt!"
'Thượng Quan Vân theo bản năng nhấc đao lớn trong tay lên rồi đánh về phía trước.
"Keng keng!"
Đao lớn đâm vào cánh tay của Gutian phát ra tiếng kim loại va chạm với nhau.
Kim Cang Bất Soái Thần Công?
Không phải!
Đó là hai miếng tấm thép trên cánh tay của Gutian. "Hừt"
Thượng Quan Vân chưa kịp nhận ra thì Gutian đã lấy hai răng nanh trong miệng tấn công Thượng Quan Vân.
"Không, không được!"
Trong mắt Thượng Quan Vân tràn ngập nỗi sợ hãi nhưng lại không thể thoát khỏi tay đối phương.
"Gutian, gan ông cũng không nhỏ nhỉ!"
Một tiếng nói nhạo báng bất ngờ vang lên trong tai hai người.
Trong chốc lát, cơ thể của Gutian như bị đóng băng, hai chiếc răng nanh đã sắp chạm vào cổ Thượng Quan Vân không tiến thêm nữa.
"Quân... Quân Đế!"
Nhìn thấy người trẻ xuất hiện không biết từ khi nào ở trước mặt, "Xoẹt" một tiếng, Gutian gần như không chút do dự, lập tức xoay người chạy rất dứt khoát.
Lý Trạch Vũ không đi theo.
Ở phía sau, Cung Nghê Thường thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy rung động đến mức không tìm ra từ ngữ để diễn đạt.
Lý Trạch Vũ chỉ mới lộ diện, đã làm một người đứng đầu của tộc Bất Tử như Gutian lại bị sợ hãi chạy trốn.
Nếu không phải tự mắt nhìn thấy, cô ấy không bao giờ dám tin!
Thượng Quan Vân thoát chết trong gang tấc, thở hổn hển, bất lực nằm dài trên mặt đất thở dốc.
"Thượng Quan gia chủ, ông vẫn ổn chứ?" Lý Trạch Vũ cúi xuống, mặt hiện nụ cười vô hại. "Tôi không sao."
Thượng Quan Vân cảm ơn, đồng thời quan sát người thanh niên trước mặt.
Ông ta không phải là người ngốc, tất nhiên sẽ nhận ra rằng quái vật kia chạy trốn chắc chắn là do sự xuất hiện của vị thanh niên này.
Bên cạnh sự kinh ngạc, ông ta càng tò mò về điều đặc biệt ở vị thanh niên này hơn!
"Không sao là tốt rồi."
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Trên giang hồ, khi nam cứu nữ thì bên nữ thường sẽ lấy thân báo đáp để cảm tạ, còn nếu một người nam cứu một người nam khác thì thông thường sẽ là trả tiền để báo đáp, tôi nói vậy, Thượng Quan gia chủ có hiểu ý tôi không?"
Khóe miệng Thượng Quan Vân giật giật mấy phát.
"Ông là cái gì!"
Lý Trạch Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên dữ tợn: "Ông đây đã cứu mạng ông, giờ đòi chút tiền của ông cũng là lẽ thường tình chứ?"
Thượng Quan Vân hiểu rằng đối phương đang muốn tiền của mình. "Cho, tôi cho cậu."
Thượng Quan Vân cũng phản ứng nhanh chóng, trực tiếp đưa ra giá: "Cậu đã cứu mạng tôi, tôi sẵn lòng cho cậu một trăm lượng vàng."
"Ông nói cái gì cơ? Một trăm lượng? Mang đi xua đuổi người ăn xin à!"
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, giơ một ngón tay: "Một nghìn lượng vàng, thiếu một xu là tôi sẽ đi gọi Gutian quay lại hút máu ông đến khô thì thôi."
"Ha ha... Ha ha ha..."
Thượng Quan Vân đột nhiên cười to, tiếng cười tràn ngập sự khinh bỉ: "Thanh niên, cậu biết tôi là ai không? Một nghìn lượng?
Sao cậu không đi cướp đi!"