Trong màn đêm, ánh sao lấp lánh.
Hơn một trăm người chia ra tìm kiếm các tòa Sán Đầu ở gần nhau, cầm đầu là Thượng Quan Vân thì đang ngồi ở trên lưng ngựa nghỉ ngơi, nhìn qua trông rất có dáng vẻ của lãnh đạo.
"Thượng Quan gia chủ, chúng tôi không tìm thấy gì cả!"
"Chúng tôi cũng không tìm thấy gì..."
Rất nhanh, tất cả đệ tử của các gia tộc lần lượt trở về.
Thượng Quan Vân nhẹ nhàng gật đầu, phân phó nói: "Tiếp tục đi về phía trước, đến đỉnh núi kế tiếp tìm... Đi...
Dứt lời ông ta cưỡi ngựa đi đầu, một đám đệ tử gia tộc nhanh chóng chạy bộ đuổi theo.
Sau khoảng nửa nén nhang.
Ngay khi một đám người chuẩn bị tiến hành lục soát ngọn núi kế tiếp thì đột nhiên, một bóng người chắn ở phía trước Thượng Quan Vân.
"Người nào!"
Có người cầm đuốc tiến lên xem xét.
"Là tôi!"
Người nọ vừa đáp lại vừa đi về phía mọi người.
"Là Đệ Ngũ lão đệt"
Thượng Quan Vân có thị lực kinh người nên lập tức thấy rõ người đang tiến lại gần họ chính là Đệ Ngũ Nam, người đã biến mất suốt một ngày một đêm.
"Gia chủ!"
"Gia chủ, ông có sao không..."
Có mười mấy đệ tử của gia tộc Đệ Ngũ nhao nhao chạy tới nghênh đón Đệ Ngũ Nam.
Gia chủ biến mất làm cho bọn họ giống như mất đi trụ cột dựa vào, nên ngay khi nhìn thấy Đệ Ngũ Nam xuất hiện, bọn họ bỗng có cảm giác mất mà tìm lại được.
"Tôi có thể có chuyện gì được chứ?"
Đệ Ngũ Nam phong khinh vân đạm đi tới trước mặt mọi người.
Thượng Quan Vân xuống ngựa trước, lộ ra vẻ quan tâm: "Đệ Ngũ lão đệ, suốt một ngày một đêm qua ông đã đi đâu thế? Lỗ Thái Thành nói rằng ông đã bị một con quái vật truy sát, ông có sao không?”
"Đa tạ Thượng Quan huynh đã quan tâm!"
Thượng Quan Vân lập tức chuyển đề tài, giải thích: "Đêm qua sau khi tôi cho mọi người rời đi thì quái vật đó thực sự đã đuổi theo tôi, may mắn là tôi
khá quen thuộc với địa hình ở đây nên cuối cùng đã thoát khỏi nó!"
"Đệ Ngũ lão đệ, con quái vật đó thực sự mạnh như vậy sao?”
Cho đến giờ phút này Thượng Quan Vân mới hoàn toàn tin vào lý do thoái thác của Lỗ Thái Thành, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Đệ Ngũ Nam cười nhạt, nói: "Tôi biết Thượng Quan huynh đang lo lắng cái gì, thực lực tên quái vật kia quả thật khỏe hơn tôi nhưng nếu tôi và Thượng Quan huynh liên thủ thì chắc chắn có thể dễ dàng tiêu diệt ông ta!"
Hô...
Nghe vậy, tảng đá treo trong lòng Thượng Quan Vân mới có thể thả xuống.
"Thượng Quan huynh, ông đang dẫn người đi tìm tung tích của những quái vật kia sao?"
Đệ Ngũ Nam hỏi.
Thượng Quan Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, một ngày không đuổi tận giết tuyệt những quái vật kia, Quy Khư chúng ta sẽ không bao giờ có một ngày yên bình!"
"Vậy tôi cũng không thể ngồi yên được."
Đệ Ngũ Nam lập tức vẫy tay với đệ tử của gia tộc Đệ Ngũ: "Các cậu đi theo tôi."
Thượng Quan Vân vội vàng ngăn cản nói: "Đệ Ngũ lão đệ, suốt một ngày một đêm qua chắc ông đã không được nghỉ ngơi nhiều, về gia tộc Tư Mã nghỉ ngơi một đêm đi!"
"Đúng vậy, gia chủ, ông nên về nhà nghỉ ngơi trước đi."
"Những người trong tộc đều lo lắng cho ông, ông trở về cũng sẽ làm họ an tâm..."
Hơn mười đệ tử của gia tộc Đệ Ngũ lần lượt khuyên bảo.
Đệ Ngũ Nam không lay chuyển được, chỉ có thể giả bộ làm ra một chút khó xử: "Sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà quay về nhàn rỗi như vậy được!"
"Cái này có gì phải xấu hổ."
Thượng Quan Vân khoát tay nói:"Sau này có thể sẽ phải chiến đấu gay gắt hơn nữa, ông phải nghỉ ngơi tốt!"
Nói xong ông ta ra lệnh cho một nhóm đệ tử gia tộc: "Đêm nay các cậu cũng không cần tham gia hành động đâu, đưa Đệ Ngũ Nam trở về nghỉ ngơi đi"
"Nếu như vậy, tôi cũng không làm kiêu nữa."
Đệ Ngũ Nam đồng ý.
Thượng Quan Vân chỉ vào ngựa của mình: "Ông cưỡi ngựa của tôi đi."
"Đa tạ Thượng Quan huynh!"
Đệ Ngũ Nam xoay người lên ngựa, trước khi đi nói với Thượng Quan Vân: "Thượng Quan huynh, vừa rồi tôi nhận thấy có động tĩnh ở trong rừng trúc phía trước, vốn dĩ định đi qua xem thì không khéo gặp mọi người trước, tôi nghĩ ông nên dẫn mọi người đi xem xét."
"Được!"