Một đêm giết chóc chấm dứt, toàn bộ tộc Bất Tử đều rơi vào ngủ say nhưng Gutian lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Bởi vì cho đến bây giờ McKitrick vẫn chưa quay lại! Rốt cuộc tên này chết ở đâu rồi?
Trong lúc mơ hồ suy đoán, Gutian nghi ngờ tên tâm phúc trung thành nhất này có vẻ đã dữ nhiều lành ít.
Cũng không phải ông ta quan tâm đến sống chết của McKitrick mà ông ta chỉ lo lắng McKitrick sẽ thua ở trong tay Lý Trạch Vũ.
Đối với tên nhân loại đặc biệt này, Gutian thật sự không muốn đối địch với hắn.
Nếu bỏ qua mối quan hệ giữa Lý Trạch Vũ và Angela thì còn có một lý do là bởi vì ông ta không phải là đối thủ của người ta!
Vì vậy, ông ta đến nước Hạ cũng chỉ dám lén la lén lút... "Vô Địch, Vô Địch... Gutian gọi vài tiếng.
Cung Vô Địch đã ngủ say bỗng nhiên mở mắt, đi ra trước vài bước: "Huyết Hoàng, sao ông còn chưa ngủ."
"Vô Địch à, bổn vương có một số điều muốn nói với cậu." Gutian vẫy vẫy tay, ý bảo ông ta ngồi xuống.
Cung Vô Địch hơi ngơ ngác, không hiểu tại sao vị Huyết Hoàng đại nhân này. lại muốn nói chuyện với mình.
"Vô Địch à, có phải cậu hận bổn vương vì bổn vương đã biến cậu thành tộc Bất Tử không?"
"Không đâu!"
Cung Vô Địch vội vàng lắc đầu.
Cho dù có ông ta cũng không dám nói ra.
Gutian tâm như gương sáng, trầm giọng nói: "Thực ra, nếu cậu suy nghĩ kỹ lại, sau khi trở thành tộc Bất Tử, cậu có thể hưởng thụ sự bất tử và trẻ mãi không già, còn về ánh sáng mặt trời... Haha, chờ đến khi có được hoa Trường Sinh thì bổn vương nhất định sẽ không bạc đãi cậu."
Nghe vậy, trong lòng Cung Vô Địch thầm cười lạnh.
Trò vẽ bánh nướng thế này trước kia ông ta cũng dùng không ít rồi, Gutian còn chưa vẽ tốt bằng ông ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, trên mặt Cung Vô Địch lại làm ra vẻ kích động không thôi biểu tình: "Đa tạ Huyết Hoàng, sau này tôi nhất định sẽ trung thành và tận tâm với Huyết Hoàng."
Gutian hài lòng gật đầu, nói: "Có lẽ McKitrick đã rơi vào tay Quân Đế rồi, bổn vương hỏi cậu, tên đó có biết hoa Trường Sinh nằm ở bên trong Quy Khư không?”
"Chắc là hắn ta không biết đâu!"
Cung Vô Địch không chắc chắn nói.
Chắc là? Mặt Gutian lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Nếu như Lý Trạch Vũ cũng đi tới Quy Khư thì đến lúc đó chắc chắn ông ta sẽ xảy ra mâu thuẫn với hẳn.
Vừa nghĩ đến thực lực sâu không lường được của đối phương, Gutian bắt đầu cảm thấy không rét mà run.
"AI"
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, một tiếng hét lớn vang vọng trong huyệt động.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ồn ào cái gì thế, có để cho người ta ngủ hay không đây..."
Rất nhiều tộc Bất Tử bị đánh thức.
Mọi người nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy Đệ Ngũ Nam vốn dĩ đã chết từ lâu giờ đang ngồi thẳng người, ngửa đầu há miệng, hai cái răng nanh từ từ dài ra, trông có vẻ rất thống khổI
Trong phút chốc, hai mắt Gutian sáng ngời.
"Đưa máu tươi cho ông taI"
Theo lệnh của Gutian, lập tức có một người tộc Bất Tử đưa một bình máu tươi đỏ tươi cho Đệ Ngũ Nam.
"Hừ hừ..."
Đệ Ngũ Nam uống máu tươi xong thì hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa, một lưồng khí thế mạnh mẽ bao trọn núi sông lan tỏa từ cơ thể ông ta.
"Mạnh quái" "Đáng sợ thật..."
Tộc Bất Tử đứng xung quanh cảm thấy da đầu tê dại, tất cả đều bị khí thế trên người Đệ Ngũ Nam làm cho sửng sốt.
Chỉ có Gutian càng trở nên kích động hơn. Vốn dĩ Đệ Ngũ Nam đang có thực lực ở cảnh giới Thiên Nhân, hiện giờ đã biến thành tộc Bất Tử nên tất nhiên thực lực cũng không hề thua kém McKitrick
có được thực lực Thân vương.
Chỉ cần biến một ít nhân loại mạnh mế thành tay sai của mình thì ông ta còn sợ gì Quân Đế chứ?
Dần dần, Đệ Ngũ Nam đã tỉnh táo lại, nhìn thấy thân thể của mình biến thành dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thì phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ, tiếp theo chỉ còn lại sự phẫn nộ.
"Lão già quỷ quái kia, ông dám hại tôi!"