Ngày hôm sau, tagiống lệ cũ tới giờ liền rời giường. Cung nữ đang cầm dụng cụ rửa mặtnối đuôi nhau đi vào, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.
Tê, vì sao không cẩn thận như thế !”
Cung nữ chải đầu sợ tới mức quỳ trên mặt đất, căn phòng to như vậy nhất thời lặng ngắt như tờ.
“Bích Nhi đâu, kêu nàng tới đây chải đầu.”
Cung nữ phụ trách chải đầu vội vàng dập đầu nhận lỗi, đứng dậy ra khỏiphòng. Ta đứng dậy nhìn những người khác còn đang quỳ trên mặt đất, ánhmắt lóe lên, đem tất cả mọi thứ trên bàn ném xuống, bệnh tâm thần kêulên,
“Cút, các ngươi đều cút ra hết! Sáng sớm khiến cho lòngngười phiền não!” Những người đó sợ tới mức vội vàng đứng dậy rời khỏiphòng, đem cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại có mộtmình ta, ta ngồi xuống nhìn nhìn đống hỗn loạn dưới đất, tốt lắm, đây là kết quả ta muốn. Chỉ chốc lát, cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Bích Nhi đi vào.Ta ngồi ở trước gương, chỉ nhìn nàng không nói lời nào. Nàng giống độngvật nhỏ bị chấn kinh trốn tránh ánh mắt ta, quỳ trên mặt đất đem mộtkiện một kiện nhặt lên.
Chưa bao giờ cùng các nàng phát giận,cũng không nói rõ ta sẽ không, thân ở hoàng thất, đối với vì sao phảicho người khác áp lực, điểm này ta hiểu biết phi thường rõ ràng. Ta đang đợi nàng nói chuyện.
Nàng động tác dần dần thong thả, mãi đếnkhi đình trệ, thời điểm ngẩng đầu trong mắt mang theo sợ hãi, khóe miệng run rẩy, vẻ mặt đều là nước mắt.
“Công chúa…”
Ta xem nàng, một chữ một chữ nói ra,
“Ta không ở mấy ngày nay, đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong phủ những người khác, đều đi nơi nào?”
Nàng mở miệng, nhưng không có phát ra tiếng, chính là nhìn nhìn ngoài cửa. Ta gật gật đầu, lớn tiếng nói,
“Đến, chải đầu cho ta.”
Nàng thuận theo đứng lên, đi đến phía sau ta, tay run rẩy cầm lược chải mộtchút một chút cho ta, ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói ra chuyện phát sinhtrong mấy ngày nay. Lúc ta rời khỏi là sáng sớm, trời còn chưa sáng, Tam ca liền mang theo Tinh Vệ quân đi tới
Linh Tê điện. Lúc ấyngười trong điện cũng không biết ta đi ra ngoài, đến thời điểm thông báo tìm không thấy ta, ngược lại thấy thị vệ liên can bị đánh ngã. Bêntrong phủ nhất thời rối loạn, Tam ca sau này biết chuyện này, giận dữ,đem thị vệ dưới mệnh Tinh Vệ doanh tướng đều chộp tới khảo vấn, bọn họcũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tam ca liền lấy lí do không bảo vệđược công chúa, đưa bọn họ xử chết. Chín chín tám mươi mốt mạng người,cơ hồ huyết tẩy Linh Tê điện. Có thái giám cung nữ nhìn thấy cảnh tượngnày sợ tới mức nổi điên chạy đi, bị nắm đi xử tử luôn. Cung nữ phụ trách hầu hạ, thủ vệ thị vệ, phàm là liên lụy đến chuyện này toàn bộ bị giếthết.
“Công chúa chả hỏi tại sao có mùi máu tươi sao, ”
Bích Nhi dần dần bình tĩnh trở lại, không, là từ cuồng loạn sợ hãi, dần dầnbiến thành chết lặng. Ánh mắt của nàng trống rỗng mà tuyệt vọng, trongthanh âm có một loại sắc nhọn mất tự nhiên
“Bọn họ thi cốt hômđó đã bị tha đi rồi, không biết đưa tới nơi nào. Sau đó hoàng tử khôngbiết làm thế nào nhận được tin tức liền đi ra ngoài, thời điểm trở về,là cùng ngài.” Nàng nói tiếp,
“Ngài nếu hôm đó không trở lại, sở có người chết tiếp.”
“Tam điện hạ nói, ai lộ ra chuyện này cho ngài, chính là người kế tiếp phải chết.”
Ta từ trong kính trông thấy mặt mình, đó là hé ra khuôn mặt bình tĩnh, đólà một con người đáng sợ. Con người này bởi vì chính mình muốn đi chơi,hại chết hơn một trăm người. Ta cúi đầu nhìn hai tay chính mình, nguyênlai trong một ngày, mặt trên bàn tay đã dính đầy máu tươi. Bọn họ bảo hộ ta, hầu hạ ta, chiếu cố ta, cùng ta ở chỗ này rất lâu rồi, bọn họ bởivì ta đã chết, đều đã chết. Giết chết bọn họ, là Tam ca của ta, là người nhà của ta, từng là người duy nhất thật tình đối đãi với ta.
Ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu thời điểm mở to mắt, là một mảnh thanh minh.
”Bích Nhi, ” ta kéo nàng đứng lên, hướng vào phía trong.
“Vì cái gì không ở bên người ta?”
“Tam điện hạ nói chúng ta hầu hạ bất lợi, tìm cung nữ mới đến đây.”
Ta trầm ngâm một chút, không lên tiếng. Không thích hợp, nếu như làgiận chó đánh mèo vì bọn họ đã đánh mất ta, thay người sẽ không xảy ratrong vòng một ngày. Như vậy chỉ có một khả năng
── Tam ca đãsớm chuẩn bị tốt đổi người trong phủ ta, mà hắn như thế làm, đến tộtcùng là vì cái gì? Ta chỉ là một cái công chúa, tuy rằng được phụ hoàngsủng ái, nhưng là không có mẫu tộc duy trì, cũng không có đính hôn,trong chính trị căn bản không thể lợi dụng. Huống chi, chúng ta từ nhỏquan hệ tốt lắm, hắn vì sao tốn tâm tư đối với ta như vậy? ! Nếu có sưphụ thì tốt rồi, nếu có Thanh Nham thì tốt rồi.
Không, không thểdựa dẫm vào người khác như vậy. Tâm dần dần yên tĩnh trở lại, ta làngười trưởng thành, Thanh Nham vì ta đi giải quyết chuyện giải dược, như vậy ta cũng muốn vì tương lai của chúng ta, giải quyết tốt chuyện tìnhcông chúa trong phủ. Kỳ hạn rời đi còn có năm ngày, tình hình hiện nay,chỉ có đem người còn lại bên trong phủ an bài tốt, ta mới có thể an tâmrời đi.
Cho tới bây giờ ta mới biết được, ta được các sư phụ bảo hộ quá tốt. Ta chỉ theo chân bọn họ học nghệ, chỉ hưởng thụ cuộc sốngcông chúa, chỉ để ý thương xuân thu buồn ngâm thơ đọc sách, còn cái khác ta đúng là hoàn toàn không biết gì cả. Đột nhiên cảm thấy như vậy làmcho ta không khỏi kinh hãi, lần đầu tiên ý thức được, các sư phụ đối tatrả giá bao nhiêu. Bọn họ vốn là hiệp khách tự do trên giang hồ, từ khithu ta làm đồ đệ liền hàng năm ngây ngốc ở trong này. Ra vào phủ chi phí ăn mặc thậm chí là nhân viên điều phối, ta chưa từng có hỏi qua. Ta còn nói với
Thanh Nham, không nghĩ theo bọn họ ý tứ lớn lên, kỳthật chân chính bị liên lụy là bọn hắn. Ta xem Bích Nhi, nàng ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm mặt một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì