Editor: Ssoup123, Vanzzz
Beta: ZNN
Chương 3
Gần đây trạng thái của Đế Tác không được tốt lắm, thời gian bên trong chiến trường giả lập phát tiết giết chóc ngày càng dài, chỉ là càng phát tiết, máu hắn lại sôi trào càng lúc càng nhanh, thủ đoạn ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn.
Quả thật giống như tuần hoàn ác tính.
Trên trang đầu diễn đàn xuất hiện một bài viết ẩn danh, một khi có người phát hiện cơ giáp đen bắt đầu đồ sát, bọn hắn liền phát ra thông báo cảnh cáo tại bài viết. Bị cơ giáp đen tàn sát ba mươi năm đã vĩnh viễn trở thành ác mộng của tất cả mọi người.
[Ẩn danh nhỏ: Mọi người chú ý, cơ giáp đen lại mở ghép trận đồ sát á!]
[Ẩn danh áo khoác (clone): Vừa mới chuẩn bị bấm mở ghép trận, thôi, không tự tìm ngược, ta vẫn là tiếp tục xem chơi chơi thôi.]
[Ẩn danh số 3: Chẳng lẽ không ai tò mò thân phận của cơ giáp đen hay sao? Thao tác tốt như vậy vì sao không đến chiến trường chiến đấu với Trùng tộc, ngược lại đến đây đem chúng ta làm trò cười.]
…
Không ít người tò mò với thân phận của cơ giáp đen, mỗi lần nói đến đều dẫn tới một tràng thảo luận.
Thậm chí có vài thành phần còn cố ý bôi nhọ cơ giáp đen, còn có người nhát gan đến nỗi chỉ cần vừa nhìn thấy liền trực tiếp đầu hàng.
Tóm lại, dần dần người dám ghép trận với Đế Tác ngày càng ít đi.
Nhưng hôm nay có một ngoại lệ.
Qua lớp bụi mờ trước cửa sổ khoang thuyền, Đế Tác nhìn thanh niên cách mình khoảng tầm cánh tay, đang xoay người chui về trong khoang thuyền, trắng nõn thon dài ngón tay nắm tại phía trên rìa cửa khoang, lộ ra một đoạn gáy có đường cong vô cùng duyên dáng.
Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa, hắn liền có thể chạm đến thanh niên.
Đế Tác trầm mặc nghĩ. Bản edit chỉ đăng duy nhất tại wordpress Nhà của Soup.
Không biết từ khi nào, bạo nộ mạch máu của hắn dần khôi phục lại bình tĩnh, thanh niên trước mặt phảng phất có năng lực trấn an thần bí, thanh niên mỉm cười tựa như ánh nắng xua tan nội tâm khắp nơi bạo nộ cùng lo lắng của hắn.
Theo huyết dịch kích động dần dần bình tĩnh lại, óng ánh chói mắt đôi mắt vàng kim dựng thẳng vừa rồi tựa như ảo giác, con mắt Đế Tác đã khôi phục trở lại thành nhân loại bình thường.
Nhan Ninh để ý thời gian, đã không còn sớm, không biết bên ngoài tính huống như thế nào, hắn cũng nên tỉnh lại.
“Ta đăng xuất trước, hôm nay cảm ơn người.”
Thanh niên và cơ giáp cùng nhau biến mất.
Ánh mắt Đế Tác không buông, dừng tại địa phương kia thật lâu, cho đến khi tiến hành dọn dẹp chiến trường, bị đẩy ra khỏi không gian chiến trường, cơ giáp đen cũng biến mất theo.
Trong phòng bốn vách tường đều là màu tuyết trắng, một bóng người từ trong khoang dịch* đi ra tới.
(*) khoang dịch: khoang chứa dung dịch, chất lỏng (giống trông mấy phim khoa học người ta dùng để ướp xác ấy):v
Trong phòng tắm hơi nước bám vào cửa kính, dòng nước lạnh chảy xuống dọc theo mái tóc đen, dáng người hắn thẳng tắp cao lớn, mặc đặc chế bạch phục, khóa kéo kéo đến phần cổ, hắn để chân trần đứng tại cửa phòng, làm cho người nhìn một chút đều cảm thấy khó thở.
“Ngài đã bỏ lỡ hội nghị.” Phụ tá ngay lập tức báo cáo, “Năm phút trước hội nghị đã kết thúc.”
Đế Tác trước mắt dường như vẫn còn hiện lên khuôn mặt của thanh niên, hờ hững hỏi: “Đề tài thảo luận?”
“Về vấn đề giải cứu giáo sư Phỉ Ess bị Trùng tộc bắt mất, Trùng tộc dường như chưa hề từ bỏ ý tưởng phục sinh hoàng hậu hoa.”
Đóa hoa kia?
Đế Tác giật nhẹ khóe môi, hầu kết nhấp nhô phát ra một tiếng xì khẽ, chẳng thèm ngó tới. Thân là người sở hữu gen trùng tộc, hắn so với những người khác đều biết nhiều hơn, nghe nói không ai có thể chống cự lại hương thơm của đóa hoa kia, cho dù là Vương trùng cũng không thể chống cự được, nhưng loại thiên tính này đối với hắn mà nói không có chút tác dụng nào.
Hắn không thích hoa.
Nói tới thích, Đế Tác trong đầu vô thức hiện ra khuôn mặt tươi cười của thanh niên. Đế Tác bản tính lạnh lùng, vô cảm, trong mắt phảng phất vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy chiến tranh cùng giết chóc, phụ tá vẫn là lần đầu tiên thấy hắn thất thần, không khỏi hơi kinh ngạc nói: “Ngài đang suy nghĩ gì vậy?”
“Một người”. Đội mũ viền rộng, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng trực giác nói cho hắn biết thanh niên rất đẹp, lúc cười lên bờ môi cong cong lộ ra hàm răng trắng tuyết, cực kỳ xinh đẹp.
Lần đầu tiên từ trong miệng tướng quân nhà mình nghe được tên người khác, phụ tá ngốc ngốc trả lời: “Vâng?”
—-
Nhan Ninh vừa mở mắt ra, liền nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh trẻ tuổi nóng tính, tràn ngập lớn tiếng gầm gừ, “Các người đem ta đến nơi này chỉ bởi vì một cây cỏ đã thành tiêu bản.”
Nhỏ trợ thủ nhẹ giọng nhắc nhở, “Là hoa, giáo sư Phỉ Ess.”
“Hoa,” khuôn mặt Phỉ Ess anh tuấn trẻ tuổi bảo trì lấy tức giận, ngữ khí trào phúng, “Nó đã khô thành tiêu bản, qua thêm mấy năm nữa có lẽ trở thành hóa thạch cũng không chừng.”
Mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ tinh tế nhưng xung quanh vệ binh trùng tộc bằng trực giác cũng hiểu ý nghĩa lời nói, bọn chúng trong nháy mắt bị chọc giận, tiến vào trạng thái kích động, mắt kép thay đổi thành màu hồng huyết gắt gao nhìn chằm chằm vào đoàn người Phỉ Ess, cổ họng phát ra hung lệ gào thét, cẳng tay duỗi ra lưỡi đao cắt biểu tượng của chết chóc.
Lưỡi đao cánh tay sắc bén tại mặt đất ma sát ra âm thanh khiến người nghe rùng mình, lưu lại vết cắt khắc sâu trên mặt đất, mang đến uy hiếp không gì sánh được cho đoàn người Phỉ Ess.
Trợ thủ nhỏ, cùng với trước đó hai tên nghiên cứu viên bị dọa đến chân tay run lẩy bẩy.
Mặt Phỉ Ess trong một cái chớp mắt mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự tái nhợt, chỉ là hắn ráng chống đỡ lấy mới không có thất thố.
Một giây sau, Nhan Ninh nghe thấy âm thanh của thanh niên tóc trắng, hoàn toàn khác với lúc trước đọc cuốn sách ôn nhu, bây giờ lại lạnh lùng không chút do dự, từ đồng tử dựng thẳng của hắn, không ai nhìn ra được chút cảm tình của nhân loại, “Hắn sống, hoặc người chết.”
Ý tứ rất đơn giản.
Nếu như Nhan Ninh sống không được, các người cũng đừng nghĩ giữ được mạng sống.
Sắc mặt Phỉ Ess trong nháy mắt tái nhợt, hắn từ nhỏ nhờ trí nhớ siêu việt, ngắn ngủi hơn mười năm trở thành chuyên gia có quyền lực trên phương diện sinh hóa, hắn từ nhỏ cậy tài mà khinh người lần đầu tiên nhẫn nhịn như vậy.
Trợ lí nhỏ bị dọa đến hai mắt lưng tròng, hai tên nghiên cứu viên trực tiếp co quắp trên mặt đất.
Phỉ Ess rất muốn nói: Các người hẳn là phải đi tìm nông dân trồng hoa mới đúng.
Hắn là chuyên gia sinh hóa, không phải chuyên gia hệ thực vật.
Nhưng những lời này hắn chỉ dám ở trong lòng gào thét, không dám dỗi ra ngoài, liền sợ trùng tộc lưỡi đao cẳng tay chỉ sau một khắc liền sẽ chặt đứt đầu của hắn.
Chỉ là, hắn có thể làm được sao?
Phỉ Ess nhìn qua sổ ghi chép của nghiên cứu viên, bên trong nụ hoa cũng đã sớm chết héo, hắn chính là có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có khả năng để nó sống lại, đây thật sự là làm quá làm khó ta mà. Bản edit chỉ đăng duy nhất tại wordpress Nhà của Soup. Nói chứ, đem những dụng cụ trân quý dùng cho thứ như vậy hắn đều cảm thấy đau lòng.
Hoa dại ven đường đều so với nó có giá trị hơn.
Dù sao chí ít có thể tô điểm cho quang cảnh thành thị.
Đóa hoàng hậu hoa khô héo này thì có thể làm được cái gì? Lãng phí tài nguyên? Chiếm dụng không gian?
Vừa rồi Phỉ Ess liền dò xét qua nhà kính ấm áp tràn ngập ánh sáng này, từ trần nhà cảm biến nhiệt độ điều khiển ánh sáng, bức tường cách âm, đến hoàn toàn tự động hóa cực giống mô phỏng cảm ứng, đây thật sự là hắn lần đầu tiên thấy phòng cho hoa mà xa hoa đến vậy.
Nguyên liệu một phân giá ngàn vàng, bình thường dùng để chế tạo phòng hồ sơ cơ mật, giờ lại dùng để xây cái phòng hoa?
Quả thật là phung phí của trời!
Nếu như cho mình mang những bảo bối này về thì thật tốt biết bao?
Đương nhiên hắn cũng chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng.
Hiện tại việc nên làm vẫn làm suy nghĩ biện pháp sống sót.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú bởi Trùng tộc uy hiếp, Phỉ Ess lần thứ bới bới mái tóc vàng đã rối bời, kiên trì đi qua, làm bộ kiểm tra cái kén hoa trước mắt, cầu nguyện trong lòng: “Vật nhỏ, làm ơn hãy sống đi, ta nguyện ăn chay nửa đời sau.”
Nhan Ninh mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn đã đại khái nghe ra có chuyện xảy ra.
Trùng tộc chờ mong sự xuất hiện của nó, thậm chí bởi vì hắn mà còn liên lụy đến người vô tội.
Không thể để cho người khác bởi vì mình mà bị thương tổn, Nhan Ninh quyết tâm cố gắng một chút.
Hắn cố gắng thử dùng sức tác động phần eo đỉnh đi lên, cố thử qua nhiều lần sau đó chọn một cái lỗ nhỏ tương đối mềm yếu, phiến lá cố gắng mở rộng lỗ nhỏ đã rạn nứt.
Mà bên ngoài Phỉ Ess chân tay phát lạnh, đối với một cái thực vật đã sớm khô thành tiêu bản, hắn còn có thể làm gì được đây?
Nhóm trùng tộc cảm xúc kích động, cùng dần dần mất khống chế, nghiễm nhiên sắp tiến vào trạng thái bùng nổ,trợ thủ nhỏ khóc đến nỗi nấc cụt, mà các nghiên cứu viên bởi vì cực độ sợ hãi mà hai mắt trắng cả ra.
Nghỉ ngơi trong giây lát, Nhan Ninh tiếp tục cố gắng.
Tại vị trí mềm yếu từng chút từng chút đào ra. Bản edit chỉ đăng duy nhất tại wordpress Nhà của Soup.
Rốt cuộc, vết rạn nứt mềm yếu bị hắn va chạm nhiều lần dần dần mở ra, chỉ một tiếng vang rất nhỏ được phát ra cũng đủ để làm cho tất cả mọi người nghe rõ, kích động trùng tộc nháy mắt yên tĩnh, cánh tay lưỡi đao đình chỉ việc ma sát, mắt kép bỗng nhiên co lại thành chấm nhỏ, khóa chặt tại vị trí phát ra âm thanh.
Phỉ Ess xoa xoa mắt của mình, hắn hoài nghi mình có phải hay không xuất hiện ảo giác?
Phía trên kén, một lỗ nhỏ lớn cỡ bằng đầu ngón tay đã bị phá vỡ.
Bởi vì lo lắng, Nhan Ninh lỡ dùng sức quá mạnh.
Nên giờ đầu óc chóng mặt hoa mắt xoay xoay.
Sau khi lỗ nhỏ bị phá vỡ, liền xuất hiện cái đầu non nớt của nụ hoa lung la lung lay, không chú ý đến, thả nhẹ một tia hương hoa thơm ngọt ngào.