Nghe câu hỏi của bác sĩ biết bà đã nhầm, Hạ Uyển Ân vội lên tiếng giải thích nhưng Hàn Đình đã cướp lời cô.
"Đứa bé thế nào, có phát triển tốt không?"
"Rất tốt, nhưng vẫn nên chú ý đến việc dưỡng thai và bồi bổ. Tôi thấy vợ cậu
khá gầy và xanh xao, phụ nữ mang thai cần nghĩ ngơi nhiều và tinh thần lúc nào cũng phải vui tươi thoải mái, đừng để cô ấy suy nghĩ hay buồn bã nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Cảm ơn bác sĩ."
"Xong rồi cậu đưa vợ ra ngoài ngồi chờ sẽ có nhân viên đưa đi lấy thuốc."
Chợt nữ bác sĩ trung niên kia đưa mắt nhìn Cố Hàn Đình thêm lần nữa như suy ngẫm rồi nói.
"Sao tôi trông cậu quen quen ấy nhỉ, cứ như đã nhìn thấy cậu ở đâu rồi. Cậu có phải là người nổi tiếng không thế?"
"Không phải."
"Chắc tôi nhận nhầm, cậu đưa vợ ra ngoài chờ đi."
Cố Hàn Đình đỡ Uyển Ân ra bên ngoài ngồi chờ, Uyển Ân cứ chóc chóc lại liếc mắt nhìn sang Hàn Đình nhưng không nói gì. Nhiều lần lặp lại như thế anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô nói.
"Sao cứ nhìn tôi mãi thế, em có gì muốn nói à?"
"À...sao lúc nãy anh không giải thích chuyện...
"Giải thích chuyện gì?"
"Chuyện... bà ấy hiểu lầm anh là... chồng của tôi."
"Tôi không có thói quen giải thích với người lạ."
Một câu trả lời ngắn gọn rồi anh lại quay lại với vẻ mặt điềm nhiên. Uyển Ân thấy anh nói cũng có phần có lý, cần gì phải giải thích với người không quen biết làm gì . Nhưng nếu bị hiểu lầm là chồng của một người thấp kém như mình anh ấy không thấy mất mặt sao?
"Sau này đến đây nhớ nói với tôi. Tôi đi với em."
Còn muốn đi cùng những lần sau nữa ư? Anh ấy...
"Anh ... không sợ người ta sẽ bàn tán ảnh hưởng đến danh tiếng của anh sao?"
"Tôi không ngại. Tôi thấy ...cảm giác làm cha cũng không tệ."
"Uyển Ân đưa mắt nhìn anh một cách đầy kinh ngạc. Cảm giác làm cha ư? Anh ấy đang muốn ám chỉ điều gì? Cố Hàn Đình chầm chậm quay sang Hạ Uyển Ân, anh mắt nhìn cô đầy chân thật nói.
"Tôi muốn nhận đứa bé trong bụng em là con nuôi, em không ngại chứ?"
Muốn nhận con của mình làm con nuôi ư? Anh ấy thật sự muốn như vậy sao? Anh ấy muốn thử cảm giác làm cha hay là thấy thương hại cho hoàn cảnh của mình mà làm như vậy!
"Cố thiếu, anh đang thương hại cho tôi sao? Anh không cần...
"Tôi không thương hại em. Tôi muốn làm cha của con em, chỉ đơn giản vì tôi muốn như vậy thôi."
Muốn làm cha của con mình? Câu nói này nên hiểu thế nào đây! Đơn giản là muốn làm cha nuôi của bé con trong bụng hay là muốn... Mình nghĩ đi đâu thế! Uyển Ân không được suy nghĩ lung tung, tuyệt đối không được có ý nghĩ nào với anh ấy. Hãy nhớ kỹ bản thân mình là ai, mày và anh ấy là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Hai đường thẳng song song thì mãi mãi không bao giờ có giao điểm được, hãy nhớ kỹ điều này Uyển Ân à.
****************
"Vô dụng! Bảo các người xử lý một con đàn bà tay yếu chân mềm cũng để cô ta vuột mất, các người nói xem các người có thể làm được gì hả?"
Cố phu nhân tức giận tát thẳng vào mặt gã đàn ông khi để Hạ Uyển Ân mất dấu. Tuy Cố Hàn Đình không thừa nhận có quan hệ gì với cô, nhưng giác quan của bà đã mách bảo chắc chắn hai người đã có gì đó với nhau.
Bà không sinh ra Hàn Đình, nhưng bà đã nhìn anh lớn lên từng ngày, tính tình của anh thế nào sao bà có thể không biết được chứ!
"Phu nhân, tôi nghĩ có lẽ là do thiếu gia đã can thiệp vào. Người va chạm xe với chúng tôi là tài xế riêng của cậu ấy"
"Thằng nhóc này rốt cuộc nó đang nghĩ gì, chẳng lẽ nó thật sự đã thích người phụ nữ không ra gì kia sao? Đúng là cha nào con nấy mà, tầm nhìn thấp kém như vậy."
"Phu nhân, vậy có tiếp tục theo dõi cô ta không?"
"Đương nhiên là có. Chỉ cần có cơ hội xử lý cô ta ngay, nếu còn để sơ xuất thì đừng trách tôi."
"Vâng phu nhân.
Gã đàn ông nhanh chóng rời khỏi, Cố phu nhân tức giận nhìn ra bên ngoài với sắc mặt hết sức phức tạp. Chợt bà ta nhếch môi cười một cách đáng sợ tự lầm bầm một mình.
"Cố Hàn Đình ơi Cố Hàn Đình, con nghĩ là con có thể bảo vệ cô ta với sức lực hạn hẹp của con sao? Một Cố Đình Sâm như rồng như hổ còn phải ngả gục trước mẹ, con nghĩ con có thể thắng được mẹ sao?"