Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 53



Vẻ mặt Mễ Cốc có phần không nhịn được, nhưng vẫn rất trấn tĩnh không có chạy trối chết, hắng giọng nói: "Không gì, là bạn nên quan tâm thôi, ừ, quan tâm thôi."

Trong mắt Lương Mục Trạch thoáng qua vẻ gian gian, hai người bọn họ còn chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của anh, đã nghe thanh âm bình tĩnh không sóng của anh: "Bùi Du, chết rồi."

"Ai chết?" lông mày thanh tú của Hạ Sơ chau lại, không xác định mình có phải nghe lầm không. Nhất định là nghe lầm, anh ấy rõ ràng nói Bùi Du bị thương, sao bây giờ lại chết?

"Bùi Du."

Hạ Sơ vẫnchưa tin, lại cẩn thận thử hỏi: "Chết?"

"Đúng, chết rồi."

"Đùa gì thế?" Mễ Cốc không có tính khí tốt như Hạ Sơ, nghe không vô liền bắt đầu xù lông, chống nạnh lớn tiếng kêu, "Anh rõ ràng nói anh ấy bị thương ở bệnh viện, lừa ai đó?"

Lương Mục Trạch liếc cô một cái, nhìn Hạ Sơ, vô cùng nghiêm túc nói: "Nhớ lời của ta nói, Bùi Du chết rồi, ở bệnh viện không phải Bùi Du, mà là Giản Tân Khuyết. Nhớ!"

Hạ Sơ hoàn toàn ngu, "Giản, Tân, Khuyết, là ai?"

"Nhớ lời của anh chưa? Bùi Du mà em biết đã chết, hiệp trợ cảnh sát san bằng tội phạm nhưng lại bất hạnh bỏ mình vào phút cuối, có người hỏi cứ nói như vậy, cũng tự nói với bản thân như thế, phải vĩnh viễn nhớ, Bùi Du đã chết!"

Hạ Sơ sững sờ gật đầu, cô đã hiểu sơ sơ, Bùi Du là nằm vùng, hoàn thành nhiệm vụ, thì muốn bắt đầu cuộc đời mới, tất cả quá khứ nhất định phải chôn vùi. Không đúng, không phải Bùi Du, là Giản Tân Khuyết. Giản Tân Khuyết!

Lương Mục Trạch nhìn Mễ Cốc, "Còn cô nữa, nhớ lời của tôi không sót chữ nào chứ?"

"Nhớ nhớ." Mễ Cốc gật đầu mạnh.

Lương Mục Trạch nhìn đồng hồ, "Hai người nghỉ ngơi trước, anh còn có chút chuyện, anh sẽ bảo người đem cơm trưa đến, buổi chiều sẽ dẫn hai người đến bệnh viện."

"Thăm Bùi. . . . Giản Tân Khuyết sao?" Mễ Cốc nhất thời kích động, há mồm liền muốn gọi tên Bùi Du, kết quả bị một ánh mắt của Lương Mục Trạch làm nuốt xuống lại, vội vàng đổi lời nói.

"Tốt nhất lẩm nhẩm 1000 lần ở trong lòng, tôi đi đây."

Lương Mục Trạch đóng cửa lại rời đi, để lại hai cô gái còn đang mơ màng, Hạ Sơ cũng đỡ, dù sao đã ở trường quân đội 7 năm, cong cong thẳng thẳng trong đó cô có thể hiểu sơ, Mễ Cốc thì không được, cô không nghĩ ra tại sao "Bùi Du" chết? Không nghĩ ra tại sao "Bùi Du" muốn trợ giúp phá án? Anh ấy rốt cuộc là nằm vùng, hay là lãng tử quay đầu phản bội tổ chức?

"Bùi Du, à không, Giản Tân Khuyết là ai?"

"Nằm vùng." Hạ Sơ lẩm bẩm trả lời.

"Vậy anh ấy là nằm vùng của cảnh sát? Vô Gian đạo?"

Hạ Sơ gật đầu, "Phải là như vậy."

"Tên thật của anh ấy là Bùi Du, hay là Giản Tân Khuyết?"

Hạ Sơ chợt rất nghiêm túc nhìn Mễ Cốc, nghiêm túc nói: "Mặc kệ tên thật là Bùi Du hay là Giản Tân Khuyết, bây giờ tên thật của anh ta chính là Giản Tân Khuyết, xác thật không thể nghi ngờ. Tựa như Lương Mục Trạch nói, ở trong lòng lẩm nhẩm 1000 lần, ngàn vạn lần không được nói với bất cứ ai, biết không?"

"Mình biết rõ."

"Làm vậy để cứu anh ấy, cũng là cứu cậu. Hiểu chưa?"

Đầu óc Mễ Cốc thắt lại, trước lắc đầu một cái, ngay sau đó lại gật đầu, hung hăng gật đầu. "Hiểu."

Mễ Cốc chỉ ngây ngốc ngồi liệt ở trên ghế sofa, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Luôn lo anh ấy sẽ chết đi, lại phỏng đoán anh ấy có phải người xấu không, suy nghĩ vô số khả năng. Không thể nghi ngờ, nằm vùng là kết quả tốt nhất cô có thể nghĩ đến, tốt đến bây giờ cô còn có phần không thể tin được.

Nhớ tới lúc nhận được lệnh phỏng vấn Bùi Du của lão tổng, khi đó ấn tượng duy nhất của cô với Bùi Du chỉ là anh ấy thích Hạ Sơ. Hẹn mấy lần đều bị báo không rãnh, nhưng cô vẫn không ngừng hẹn, rốt cuộc gặp mặt, rồi lại bởi vì hội nghị tạm thời mà vội vã kết thúc. Mấy lần gặp Bùi Du, anh luôn có vẻ mặt mệt mỏi, chân mày nhíu chặt, nhưng nụ cười rất đẹp mắt, nói xin lỗi cô, hi vọng có thể có cơ hội lần sau.

Lúc ấy cô rất là tức giận, đã hẹn xong rồi mà lại còn đòi dời, lão tổng cứ thúc giục bản thảo, mà vị đại gia này lại không giải quyết được, làm cho cô nổi giận trong bụng, thiếu chút không nhịn được ném đồ tại chỗ, cũng may ánh mắt của anh quay phim tốt, vội vàng lôi cô đi.

Tòa soạn báo dĩ nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, tiếp tục hẹn, tiếp tục xếp hàng chờ Bùi Du rãnh rỗi tiếp đại bọn họ. Một tuần lễ sau, rốt cuộc đợi đến lúc Bùi Du có thời gian, ở trong phòng hội nghị lớn của công ty anh, không có hội nghị khẩn cấp cũng không có tài liệu quan trọng khẩn cấp, phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi. Từ đầu đến cuối, anh đều mỉm cười, không hề ngó ra ngoài cửa sổ, hay tỏ vẻ mặt hờ hững.

Dùng nụ cười ngụy trang mình. Đây là một câu duy nhất mà Mễ Cốc nghĩ có thể khái quát về Bùi Du.

Bùi Du vì nhiều lần lỡ hẹn mà cảm thấy ngượng ngùng, muốn mời Mễ Cốc và nhiếp ảnh gia ăn cơm, nhưng nhiếp ảnh gia đã hẹn giai nhân, nên Mễ Cốc chỉ có thể đi gặp một mình.

Đó là ngày Bùi Du đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Mễ Cốc , mặt trời chiều ngã về tây, anh lái xe chở Mễ Cốc, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt lại sáng rỡ khác thường. Anh ấy hỏi Mễ Cốc: "Có phải khi thực tế chỉ cách mơ ước một chút xíu thì mơ ước liền tan vỡ? Cảm giác đó tuyệt vọng đến mức muốn sụp đổ."

Là mơ ước gì tan vỡ, khiến anh ấy sụp đổ? Là Hạ Sơ sao? Anh ấy thích Hạ Sơ, nhưng lại không nói một chữ với Hạ Sơ. Cũng rất thân thiện khoản đãi cô. Khiến cô rất mờ mịt.

Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, nhìn ra được, đêm đó anh ấy mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng rất vui vẻ.

Sau bữa cơm chiều Bùi Du đưa cô về nhà, lại kỳ quái dặn dò cô đóng kỹ các cửa, không nên tùy tiện mở cửa. Lúc ấy cô còn tưởng rằng đây là thói quen của anh, đối với cô gái nào cũng dặn dò như thế, hơn nữa còn cảm thấy anh là một người đàn ông tỉ mỉ, thậm chí không hiểu tại sao Hạ Sơ thích người đàn ông biến thái mặt vừa đen vừa không thích nói cười, lại không thích Bùi Du.

Nhưng sáng hôm sau trời còn chưa sáng, cô đã bị kéo đến sân bay, trục xuất về thành N.

"Mễ Cốc? Mễ Cốc?"

"Hở? Cái gì?"

Hạ Sơ ngồi bên cạnh Mễ Cốc, "Cậu sao thế? Kêu nửa ngày cũng không để ý mình, nghĩ cái gì?"

"Không nghĩ gì cả." Mễ Cốc cúi đầu, trầm giọng nói.

"Có phải cậu thích Bùi Du không?" Hạ Sơ chắc chắn hỏi.

Mễ Cốc lắc đầu một cái. Thích không? Không tính là thích. Chẳng qua cảm thấy anh ấy là người có bí mật, khi cười, sẽ khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng có lúc lại cô đơn làm cho người ta đau lòng. Không biết Hạ Sơ, thấy Bùi Du như vậy sẽ thế nào? Nếu như thấy, có phải sẽ yêu anh ấy không?

Hạ Sơ ôm Mễ Cốc, vuốt nhẹ sống lưng của cô, than thở: "Nghỉ ngơi một hồi đi, một đêm không ngủ ngon, buổi chiều còn phải đi thăm Bùi Du."

Mễ Cốc chớp mắt nói: "Là Giản Tân Khuyết, đại tiểu thư."

"Vả miệng." Hạ Sơ tự vỗ miệng, "Giản Tân Khuyết, ừ Giản Tân Khuyết."

Mễ Cốc đứng lên, hít sâu, vặn vặn eo lắc lắc cổ, một đêm không ngủ ngon, lại phải đi máy bay, xác thực rất mệt mỏi. Ngẩng cổ nhìn cấu tạo căn nhà, "Nơi này chỉ có một phòng ngủ."

"Ừ, được phân tạm, một phòng là đủ rồi. Nhị Miêu đâu có chiếm chỗ."

"Nhị Miêu không chiếm, nhưng Lương Mục Trạch chiếm, vậy Lương Mục Trạch ở đâu?" Mễ Cốc xấu xa hỏi Hạ Sơ, nói xong còn thuận tiện sờ soạng ngực của cô.

Hạ Sơ vội vàng đưa tay che ngực, gương mặt ửng đỏ, ngoài miệng cố chống cự: "Anh ấy có nhà riêng, làm gì ở chỗ mình." Nhưng lời nói này chính cô nghe cũng cảm thấy thật không có thuyết phục.

"Vậy sao?"

"Đúng vậy đó!"

"Vậy mình sẽ chọc anh ta tức, Hạ Sơ, chuẩn bị hầu lão nương ngủ, ha ha ha ha." Mễ Cốc chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài.

Hạ Sơ té ở trên ghế sa lon, trong đầu buồn bực. Không mặt mũi gặp người! ! ! !

Lương Mục Trạch an bài xong công việc, xin nghỉ, chở Hạ Sơ và Mễ Cốc đến bệnh viện quân đội G. Hạ Sơ đã rời khỏi nơi này cả tháng, nhưng cư nhiên không nhớ chút nào. Đại đội đặc chủng không có lục đục đấu đá, đều là quân nhân sảng lãng, đi thẳng về thẳng, không hề giấu giếm, càng sẽ không làm khó dễ người ta, hay là nói xấu sau lưng. Không khí sạch sẽ thoải mái này khiến cô tuyệt không muốn trở lại chỗ này, không phải nói nơi này không khí ngột ngạt, chỉ rất là không thích.

Giản Tân Khuyết được an bài đến phòng bệnh cao cấp, nhân viên cứu hộ không biết anh vì sao bị thương, cũng không hỏi vấn đề không có câu trả lời này, chỉ cứu sống anh theo lệnh của cấp trên, giúp anh hoàn toàn hồi phục.

Đi tới cuối hành lang, Lương Mục Trạch dừng bước, đầu hơi cúi đầu nhìn Hạ Sơ.

"Thế nào? Đi vào đi." Hạ Sơ thúc giục.

Lương Mục Trạch đưa giỏ trái cây trong tay cho Hạ Sơ, "Vào đi, anh ở ngoài chờ em."

"Mình em sao?" Hạ Sơ giật mình, "Anh thì sao? Còn Mễ Cốc?"

"Chúng tôi ở ngoài chờ em, đi đi." Lương Mục Trạch mặt không vẻ gì nói.

"Vậy..." Hạ Sơ hơi tức giận, nhíu lỗ mũi nói: "Anh yên tâm sao trung đội Lương."

Lương Mục Trạch than thở, "Làm người phải phúc hậu, người ta đã bị thương, cũng đừng rắc muối lên vết thương nữa, uổng cho em là bác sĩ, một chút lòng đồng tình cũng không có." Nói xong, khom eo ngồi trên ghế bên hành lang.

Hạ Sơ mở to hai mắt, hơi không thể tưởng tượng nổi nhìn Lương Mục Trạch lại còn có thể nhàn nhã châm điếu thuốc, thản nhiên hút thuốc.

"Bệnh viện cấm hút thuốc lá, đồng chí Trung Đội Trưởng." Hạ Sơ đưa tay cướp đi điếu thuốc trong tay anh, nhấn tắt rồi ném vào thùng rác, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.

Phòng bệnh toàn màu trắng, người nửa nằm ở trên giường bệnh nghe tiếng ngẩng đầu, mặt của anh trắng bệch như tờ giấy, màu sắc giống y gian phòng.

"Hạ Sơ, em đã đến rồi." Nhìn thấy Hạ Sơ, Giản Tân Khuyết rất vui vẻ nở một nụ cười, khép quyển sách trên tay lại để qua một bên, chỉ chỉ cái ghế bên giường nói: "Tới đây ngồi."

"Anh đừng lộn xộn, sẽ chạm đến vết thương." Hạ Sơ đến gần, đặt giỏ trái cây ở trên bàn nhỏ.

"Trái cây, à" Giản Tân Khuyết cười, thanh âm yếu ớt nói: "Đây là thứ lần đầu tiên em tặng anh."

Lòng Hạ Sơ nhất thời rối loạn, không đất dung thân. Cô thật không tiện mở miệng nói, giỏ trái cây kia là Lương Mục Trạch bỏ tiền. . . .

"Tôi. . . ."

"Hạ Sơ." Giản Tân Khuyết ngắt lời cô, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "Anh biết rõ trong lòng em không có vị trí của anh, anh không làm khó người khác. Nhưng em biết không, nhiều năm qua, anh chỉ hối hận một lần, thảm trọng ba năm trước đây cũng không khiến anh hối hận, bởi vì anh cảm thấy sự lựa chọn của anh là đúng. Nhưng em, Hạ Sơ."

Tim của Hạ Sơ cuồng loạn, cô không nên vào một mình. Nghe lời của anh, không khiến cô phiền não như đã nghĩ, ngược lại là đau lòng, đau lòng vì những chuyện anh gặp phải, đau lòng vì sự khắc chế của anh, càng đau lòng vì anh có quá nhiều uất ức.

"Lần đầu tiên nghĩ, nếu như năm đó không có lựa chọn như vậy, bây giờ có phải sẽ khác không?"

"Thật xin lỗi."

Giản Tân Khuyết cười, "Không cần nói xin lỗi với anh, em không có làm chuyện gì sai với anh, chúng ta đều không quản được tim của mình, giống như anh, giống như em, giống như, Lương Mục Trạch. Khụ khụ khụ. . . . . ."

Anh chợt bắt đầu ho mãnh liệt, là vì quá kích động mà ảnh hưởng hơi thở. Ngay từ đầu, anh đã không hề giấu giếm, nhìn thấy Hạ Sơ, thích cô, không muốn che giấu, thậm chí an ủi mình, tuổi tác cao có một người trong lòng mới là bình thường, mới sẽ không bị ai phát hiện. . . .

Phóng túng mình, nhưng kết quả lại là vạn kiếp bất phục. Thậm chí hại cô ở khi không biết chút nào bị cuốn vào cuộc sóng gió này, nếu như có thể lựa chọn, anh hi vọng ngày đó chưa từng gặp Hạ Sơ đáng yêu, làm cho người ta không dời được ánh mắt ở bệnh viện.

Miệng Lương Mục Trạch ngậm một điếu thuốc chưa châm, ngồi trên ghế dài ở hành lang, ánh mắt không tiêu cự nhìn vách tường màu trắng phía trước. Mễ Cốc an vị bên cạnh, đẩy nhẹ anh một cái nói, "Cho tôi điếu thuốc."

Lương Mục Trạch móc cả gói ra ném cho cô, Mễ Cốc cũng học bộ dáng của anh, ngậm lấy điếu thuốc, nhìn chằm chằm phía trước.

"Hạ Sơ đi vào, anh yên tâm sao?"

"Không yên lòng." Lương Mục Trạch ngậm điếu thuốc, lời nói có phần không rõ, giọng điệu lại hung dữ, mắt mở to.

Mễ Cốc cố nén cười, gật đầu. "Cậu ấy đã lén chạy đến đây."

"Hạ Sơ?" Lương Mục Trạch cau mày quay đầu lại nhìn Mễ Cốc, "Ba cô ấy không cho cô ấy đến sao?"

"Ừ, Đúng vậy, cậu ấy quá nhớ "chàng" mà, 4 giờ sáng, sợ bị cảnh vệ phát hiện, từ cửa sổ lầu hai trèo ra ngoài, khỏi nói, bản lĩnh của cậu ấy thật đúng là khá tốt, đổi thành tôi, khẳng định không có sự kiên quyết này."

Lương Mục Trạch cúi đầu, Mễ Cốc không xác định anh có phải đang cười không. Dù sao nếu như là cô, người đàn ông của cô lén leo cửa sổ vượt ngàn dặm đến tìm cô, cô sẽ hạnh phúc ngất trời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv