Nhắc tới mới nói, thật ra Tư Vi là oan gia ngõ hẹp, đối thủ một mất một còn của Tức Hi. Từ huyết thống, hai người đã có những điểm trái ngược, mà những điểm trái ngược này có lẽ là đến từ cách làm người hoàn toàn tương phản của hai người phụ thân và một vị mẫu thân.
Ban đầu, Tức Hi biết tới Tinh Khanh cung là bởi vì mẫu thân của nàng, Thái Âm Tinh Quân của Tinh Khanh cung.
Mẫu thân mới hạ sinh nàng đã hòa li với cha nên Tức Hi không có ấn tượng gì với bà, chỉ nhớ rõ khi nàng còn nhỏ, mỗi lần cha nàng nhắc tới mẫu thân đều là khen lấy khen để. Nói cái gì mà thiên tiên hạ phàm, huệ chất lan tâm [17], kinh tài tuyệt diễm [18], gần như là dùng hết sạch số lượng thành ngữ ít ỏi mà cha nàng biết. Từng có một khoảng thời gian cha nàng chuyên tâm xem thơ từ chỉ vì tìm từ để hình dung mẫu thân.
[17]Huệ chất lan tâm: dùng để khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
[18]Kinh tài tuyệt diễm: đẹp, tài giỏi khiến người khác phải kinh sợ.
Bởi vậy, sau khi lớn lên Tức Hi cũng hiểu rõ tại sao vị mẫu thân giống tiên nhân của nàng lại muốn hòa li với cha - chắc là trình độ văn hóa không cùng cấp bậc, không thể giao lưu chứ sao nữa. Thật ra điều nàng càng thắc mắc hơn là vì sao mẫu thân lại coi trọng cha nàng đây?
Lúc ấy cha nàng ấp úng mãi không chịu trả lời, sau đó mới dám thừa nhận. Năm đó là lần đầu tiên mẫu thân nàng xuống núi du ngoạn, lịch duyệt [19] chưa sâu, ông vừa gặp đã nhất kiến chung tình, thế là che giấu thân phận Huỳnh Hoặc Tai Tinh theo đuổi mẫu thân của nàng. Nói thật thì cha nàng lớn lên trông cũng không tồi, là loại mỹ nam ngang bướng kiêu ngạo, vị mẫu thân có ít kinh nghiệm của nàng cứ thế thua trong tay cha. Chuyện này nói về mặt tình cảm thì cũng có thể tha thứ.
[19]Lịch duyệt: có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm trong xử thế do đã từng trải.
Kết quả hai người họ thành hôn, nhưng sau khi Tức Hi ra đời không bao lâu mẫu thân nàng đã phát hiện thân phận thật sự của cha. Bà ấy phẫn nộ rồi hòa li trở về Tinh Khanh cung.
Nhiều năm như vậy Tức Hi và cha kế thừa Huyền Mệnh lâu, kiếm được đầy bồn đầy chén, kho bạc ngầm cũng xây thêm vài cái, lan can, xà nhà đều dán giấy thếp vàng, gạch lát sàn gần như toàn dùng vàng và ngọc bích. Nhưng cha nàng vẫn luôn ở trong toà lầu ngập tranh hoạ, ngợp vàng son phiền muộn nắm tay nàng hỏi: “Con nói xem mẫu thân của con là giận cha lừa bà ấy? Hay là giận cha là Huỳnh Hoặc Tai Tinh?”
Tức Hi nhìn dáng múa nhẹ nhàng của các tỷ tỷ vũ nữ, cảm thấy mấy lời canh cánh trong lòng này thật sự không cần thiết lắm. Nghe nói mẫu thân nàng đã sớm thành hôn lần nữa, gả cho cung chủ của Tinh Khanh cung, cũng sinh được một nữ nhi. Lần này có thể nói là kim đồng ngọc nữ, chỉ tiếc lúc mẫu thân sinh muội muội lại khó sinh qua đời.
Dựa theo lời thúc thúc sẹo đao nói, thê tử của ngươi gả cho người khác, bây giờ cũng đã chết rồi, ngươi hỏi thì không hỏi, cũng chẳng đi tìm người trở về, giờ còn mẹ nó quản người ta làm cái khỉ gì? Tức Hi kể những lời này lại cho cha nàng nghe, thế là bị cha vỗ mạnh vào đầu, tức giận quát: “Một bé gái bảy tám tuổi như con sao nói chuyện thô tục thế hả!”
Cha nàng giống như vẫn luôn ngóng trông nàng có thể phát triển theo phương hướng tiểu thư khuê các, đáng tiếc Huyền Mệnh lâu chỉ có một đống tội phạm bị triều đình truy nã, người đàng hoàng chẳng ai dám tới địa bàn của Tai Tinh. Cho nên từ nhỏ, Tức Hi đã đánh nhau ẩu đả, hãm hại lừa gạt không ít lần, không có tí nào liên quan đến mấy chữ tiểu thư khuê các. Với lại, chuyện cha luôn hy vọng nàng trở thành tiểu thư khuê các khiến Tức Hi rất bất mãn.
Cha nàng từng nói nhà bọn họ trời sinh tính tình ương bướng, Tức Hi cũng không ngoại lệ. Năm nàng mười tuổi, cha lừa gạt thành công người bạn chơi cùng của nàng - Hạ Ức Thành tới tư thục đọc sách. Trong lúc cha đang không ngừng nỗ lực, chuẩn bị gói nàng ném đi học nốt, Tức Hi dứt khoát rời nhà trốn đi, đi theo một gánh hát tới khắp nơi biểu diễn.
Nàng nói dối rằng bản thân là một cô nhi, chủ gánh hát kia thấy nàng có bản lĩnh ăn trộm thì cũng cho nàng ở lại. Sau đó chủ gánh và gánh hát đi đến các nơi để biểu diễn, Tức Hi thì xen lẫn trong đám người xem diễn trộm túi tiền, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, chưa bao giờ thất thủ. Tiền tới tay, nàng đưa một nửa cho chủ gánh, một nửa thì giữ lại, ăn đủ các loại đồ ăn, món ngon từ khắp mọi nơi.
Chơi vui vẻ mấy tháng, chạy trốn rời nhà càng lúc càng xa, Tức Hi mới dần dần phát hiện gánh hát này hình như có gì đó không thích hợp.
Mặc dù gánh hát nhận rất nhiều trẻ con để bồi dưỡng thành người hát kịch trong tương lai, nhưng dọc theo đường đi, chủ gánh có vẻ đã thu nhận quá nhiều trẻ rồi. Một số thì bị mua về, còn hầu hết là cô nhi không nhà để về. Tức Hi thấy vài đứa trẻ không có tư chất hát tuồng nhưng gánh hát vẫn thu nhận chúng, cho chúng ăn uống.
Một chủ gánh có thể xúi giục trẻ con đi trộm tiền cho mình sao có thể là người lương thiện?
Tức Hi mười tuổi không tin, dù sao từ nhỏ đến lớn, câu chuyện nàng được nghe kể trước khi đi ngủ đều là âm mưu xuất sắc của các vị thúc thúc.
Nàng nói bóng nói gió một lúc nhưng chủ gánh hát vẫn rất kín miệng, chỉ nói sẽ nuôi dưỡng những đứa trẻ này, dạy chúng hát kịch. Mấy đứa nhỏ cũng rối rít cảm tạ, đội ơn đội nghĩa. Tức Hi nhìn mà da đầu tê tái, muốn thúc thúc sẹo đao và thúc thúc tay máu từng người một đến dạy cho bọn họ biết thế nào gọi là lòng người hiểm ác.
Nhưng Tức Hi hiểu rất rõ nàng là Tai Tinh. Dựa theo tổ huấn truyền qua bao đời, bọn họ chỉ nhận tiền rủa người chứ không phụ trách cứu người. Nàng như vậy chỉ là do lòng hiếu kỳ quấy phá, muốn xem xem gánh hát này sẽ làm gì mà thôi.
Người đời nói rất đúng, lòng hiếu kỳ của con người không thể quá nặng. Nàng ở lại gánh hát cứ thế gặp phải oan gia ngõ hẹp của mình, Tư Vi.
Tư Vi xuất hiện khi Tức Hi sắp ở gánh hát được bốn tháng. Tức Hi vừa mới trộm được mấy túi tiền trở về thì bắt gặp một tiểu cô nương ăn mặc sạch sẽ giản dị đang đứng giữa đám trẻ dơ bẩn, cực kỳ nổi bật. Tiểu cô nương nhìn thoáng qua túi tiền trong tay Tức Hi đã biết ngay nàng là kẻ ăn trộm. Hai mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Tức Hi chạy tới hỏi tỷ tỷ hát đào tiểu cô nương mới tới này là ai? Tỷ tỷ nói hình như là cô nương có xuất thân phú quý, mới tám tuổi, đi lạc người nhà, bây giờ không có chỗ để về nên mới lưu lạc đến gánh hát.
Tiểu cô nương này mà chủ gánh cũng thu nhận, thiếu trẻ con thế cơ à?
Tư Vi ở giữa đám nhóc dơ dáy gầy guộc trông vừa thông minh vừa thanh cao, nhìn qua là biết đã được nuôi dưỡng rất tốt, rất có giáo dưỡng. Đúng là tiểu thư khuê các mà cha Tức Hi muốn nàng trở thành. Chẳng qua, nếu là tiểu thư khuê các nhất định sẽ chướng mắt loại người đi con đường không chính đáng như Tức Hi. Tư Vi hiển nhiên cũng không đặt Tức Hi vào mắt, nghe thấy Tức Hi khoác lác với mấy đứa trẻ xung quanh thì luôn châm chọc mỉa mai, nói nàng là “tên trộm không biết xấu hổ”.
Tức Hi đối với những đứa bé có xuất thân đàng hoàng luôn có vài phần thương hại, giống như mèo hoang thương hại khi nhìn mèo nhà lưu lạc đầu đường xó chợ, bởi vậy nàng rất ít khi chấp nhặt. Dẫu tuổi còn nhỏ nhưng nàng đã có quan niệm thẩm mĩ, bởi vì Tư Vi lớn lên đẹp nên càng khoan dung với Tư Vi hơn, ngoài việc thân thiết đáp trả một câu “nhìn không quen thì cút đi” thì chẳng bao giờ nhằm vào nàng ấy.
Vả lại, Tức Hi có dự cảm chuyện Tư Vi đến đây sẽ không đơn giản như vậy. Vì thế sáng sớm một ngày nọ, Tức Hi gặp phải Tư Vi ở chỗ rửa mặt, nhân lúc bốn phía không có ai trực tiếp hỏi ra: “Gánh hát này có chỗ khuất tất, thu nhận rất nhiều trẻ con, ngươi thấy thế nào?”
Tư Vi rất lấy làm kinh ngạc nhưng ngay giây tiếp theo lại ra vẻ khinh thường: “Biết không thích hợp ngươi còn ở chỗ này làm gì, còn không mau chạy đi.”
“Không phải ngươi cũng ở đây sao?”
“Ta và ngươi sao có thể giống nhau?”
“Này này, ngươi thì nhiều hơn hai con mắt hay là một cái mũi thế, có gì mà không giống người thường?”
Tư Vi kỳ quái nhìn sang nàng: “Ngươi mà cũng biết dùng thành ngữ hả?”
“...”
“Không phải ngươi giỏi trộm đồ lắm à, đi làm kẻ trộm của ngươi đi, đừng ở đây làm chướng mắt ta.” Tư Vi nâng cằm, hừ một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Đây là tính tình đại tiểu thư gì chứ?
Ai mà không phải đại tiểu thư!
Tức Hi vốn cảm thấy nhàm chán đang định chạy, bị Tư Vi khích như vậy lại quyết định ở lại; ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn cãi nhau với Tư Vi, hoàn toàn ném ý nghĩ “không chấp nhặt với mấy đứa trẻ có xuất thân đàng hoàng, tử tế” lên chín tầng mây.
Hai người cứ cãi đi cãi lại suốt dọc đường, cho đến một tháng sau, khi gánh hát vào tới Dự Châu. Chủ gánh hát bán những đứa trẻ đã thu nhận qua tay, người đứng đầu mua lũ trẻ là một gã râu ria xồm xoàm, cũng không biết người này có địa vị gì, đếm số lượng xong không thèm mặc cả đã hào phóng cho chủ gánh hát một số tiền rất lớn. Tức Hi và Tư Vi cũng bị đưa lên xe ngựa của gã kia, không biết sẽ bị đưa tới nơi nào.
Lúc này Tức Hi càng nhận thấy có chuyện không ổn nên chuẩn bị đánh bài chuồn. Nàng hỏi Tư Vi: “Ngươi ở lại làm gì thế?”
Dù sao Tư Vi cũng chỉ là đứa bé, cuối cùng cũng bộc lộ mấy phần lo sợ, nhưng ở trước mặt Tức Hi nàng ấy vẫn giả vờ bình tĩnh: “Ta muốn cứu các ngươi.”
“Cứu chúng ta? Chỉ bằng ngươi ư?” Tức Hi đánh giá cánh tay cẳng chân gầy gò của Tư Vi, không biết nàng ấy có thể đánh thắng nổi nàng không nữa.
Tư Vi trừng mắt nhìn Tức Hi, nhỏ giọng nói: “Còn có người khác nữa, ta chỉ… tới thăm dò.”
Tức Hi nói thêm vài câu với Tư Vi, cuối cùng mới biết được Tư Vi đến từ một môn phái tu tiên; gần đây môn phái bọn họ nhận thấy có một số lượng lớn trẻ con bị buôn bán ở nơi này nên mới trà trộn vào điều tra. Nhưng Tức Hi cảm thấy môn phái mà bắt Tư Vi tới điều tra thật ra cũng chẳng đáng tin là mấy. Lúc nàng hỏi ra nghi hoặc này, Tư Vi lập tức tức giận phản kích: “Là ta lén tới…”
Nói còn chưa dứt câu nàng ấy đã dừng lại, hối hận trừng Tức Hi.
Tức Hi nghĩ thầm, được rồi, không đáng tin cậy là Tư Vi này. Không biết bọn họ đã bị đưa tới nơi nào, có lẽ là dữ nhiều lành ít.
Nàng lập tức quyết định trốn chạy, Tư Vi lại không chịu, khuôn mặt nhăn lại, lời lẽ chính đáng nói bọn họ tới là để cứu mọi người thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Vừa dứt lời, Tư Vi đã bị tiếng khóc của những đứa trẻ khác trong xe làm cho giật mình cau mày.
… Tiểu cô nương này chẳng thích những người bình thường tí nào, thế mà còn cố chấp lấy an nguy của bản thân ra để cứu bọn họ, đúng là chê mạng mình quá dài mà.
Tức Hi đang định chạy trốn qua cửa sổ thì trông thấy Tư Vi vì lo sợ mà nắm chặt thứ gì đó trong tay, thỉnh thoảng lại có ánh vàng loé lên. Tức Hi sững sờ một lúc, sau đó nhào tới, quyết liệt mở nắm tay của Tư Vi ra. Chỉ thấy đó là một chiếc khóa vàng được làm thủ công rất tinh xảo, còn có cả tên của người làm khóa được khắc lên trên.
Trùng hợp thay, nàng cũng có một chiếc khoá vàng giống y như đúc.
Tư Vi không rõ nguyên do, lấy lại đồ rồi mắng Tức Hi, cho rằng Tức Hi muốn trộm khóa vàng của mình. Nàng ấy tức giận đến mức trợn trắng mắt, nhưng Tức Hi chỉ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tư Vi, hỏi: “Ngươi là người của Tinh Khanh cung?”
Tư Vi bất ngờ, hỏi lại Tức Hi sao mà biết được.
Tức Hi vẫy tay tỏ vẻ nàng không muốn nói. Trong đầu hỗn loạn, nàng dựa lên thành xe ngựa, âm thầm vỗ về chiếc khoá vàng giống hệt ở trên ngực mình. Đây là một trong những đồ vật hiếm hoi mẫu thân để lại cho nàng.
Đại tiểu thư thanh cao Tư Vi này thế mà là muội muội của nàng.
Nàng từng nghe thấy rất nhiều lời đồn đại về muội muội cùng cha khác mẹ.
Cái đầu nho nhỏ của nàng không thể xử lý biến cố bất thình lình này. Nàng suy nghĩ một lúc lâu không biết có nên nói hay không, bây giờ phải làm sao đây, nghĩ một hồi thế là mất đi thời cơ chạy trốn. Đã tới nơi, mắt thấy Tư Vi không chút do dự xuống xe ngựa, Tức Hi đành nghiến răng xuống theo. Sau đó trong phút chốc, nàng đã phải trợn tròn mắt.
Bọn họ đang đứng trong một ngọn núi lớn, trước mắt là một hang động khổng lồ đen kịt không thể nhìn thấy đáy. Xung quanh có một lượng lớn binh lính tay cầm vũ khí canh giữ nghiêm ngặt. Mấy chục đứa trẻ từ khắp nơi bị gom lại đây giống như một đàn cừu con bại lộ trước mặt bầy sói.
Hơn nữa, vẻ mặt của những binh lính này đều rất kỳ quái, hai mắt đỏ rực, đơ như tượng gỗ, mang một loại cảm giác hoang dại như dã thú, tựa như chó dữ bị chủ tròng dây. Truyện Sủng
Thật sự rất tà môn!
Tức Hi run lẩy bẩy. Sát khí ở nơi này rất nặng.