Hai người chạy quanh chiếc bàn tròn, ngươi truy ta đuổi. Sau một lúc hỗn loạn, Tư Vi vất vả lắm mới làm hai người này yên tĩnh được rồi nói rõ ngọn nguồn. Hạ Ức Thành và Tức Hi lần lượt ngồi ở hai bên của chiếc bàn, ở giữa như có cả con sông ngân ngăn trở.
Hạ Ức Thành xoa cái cằm bị đánh thành màu xanh tím của mình, oan ức cau mày nói: "Tư Vi đã nói như vậy, hẳn ngươi cũng tin rồi chứ."
Tức Hi trả lại y ánh mắt khinh khỉnh.
"Sư mẫu, tại sao người... lại tức giận?" Tư Vi lấy làm nghi ngờ hỏi, tư thế vừa rồi của Tức Hi hệt như gà mẹ đang che chở gà con vậy.
Tức Hi không cần nghĩ ngợi đã trả lời: "Tại sao gì mà tại sao, ta là sư mẫu của ngươi, sao có thể để ngươi bị người khác lợi dụng được!"
Thấy Tức Hi tỏ vẻ đúng lý hợp tình như thế, Tư Vi nửa tin nửa ngờ. Nàng ấy nhìn thoáng qua Hạ Ức Thành, sau đó lại chuyển hướng về phía Tức Hi: "Người có biết hắn không? Trông người có vẻ rất quen thuộc với hắn."
"Ta thì có ai mà không quen thuộc? Lần đầu gặp mặt ngươi ta cũng đã tỏ ra quen thuộc rồi mà, ta không phải là người hay khách khí. Nói tới đây, hắn rốt cuộc là ai?" Tức Hi chỉ vào Hạ Ức Thành, vô cùng đương nhiên chất vấn.
Tư Vi nhớ tới một loạt hành động khác người của vị sư mẫu này, nghĩ thầm, lời nàng nói... cũng có đạo lý.
Nàng ấy đương nhiên sẽ không nói ra thân phận thật sự của Hạ Ức Thành, vậy nên chỉ có thể nói lảng đi: "Người tới tìm ta có chuyện gì không?"
Tức Hi trầm mặc.
Nàng đến tìm Tư Vi, hình như là để... giúp Hạ Ức Thành tạo ra một thân phận ở Tinh Khanh cung?
Nàng chầm chậm quay đầu nhìn Hạ Ức Thành đang xoa cằm. Kết quả, nàng không những chưa giúp được y, mà còn đánh y một trận?
Tức Hi hơi chột dạ hắng giọng, quyết định từng bước chuyển hướng chủ đề.
"Ta chỉ đến xem một lát thôi, xem vị công tử ngươi giấu đã tỉnh lại hay chưa, có cần ta giúp gì không."
Tư Vi hoài nghi nhìn Tức Hi một lúc rồi nói: "Ta định tống khứ hắn đi, nhưng ban ngày nhiều người, ban đêm thì có gác cổng, người xem có biện pháp nào không?"
Tức Hi vừa định nói chuyện thì thấy Hạ Ức Thành giữ chặt cánh tay Tư Vi kêu rên: "Tư Vi cô nương, ngươi thấy đấy, ta cũng vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn suy yếu, ngươi nhẫn tâm ném ta ra ngoài hay sao?"
"Ta..."
"Ngươi tặng cho ta Chúc phù nên ta mới tỉnh lại được, bây giờ ngươi đuổi ta đi, thân ta không có một cắc, cũng chẳng có ngón nghề nào, nếu không hành nghề khất cái ăn xin bên đường thì cũng đi trộm cướp, đến lúc đó tâm sinh tà niệm, lầm đường lạc lối, phản phệ ngươi thì sao bây giờ? Còn nếu ngươi thu hồi Chúc phù, ta đây sẽ lập tức hôn mê. Thiên quân thiện lương như ngươi sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy được chứ, đúng không? Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, ngươi cho ta ở lại một thời gian nữa đi!"
Hạ Ức Thành nắm tay Tư Vi đung đưa, sắc mặt y tái nhợt, cằm thâm tím, nhìn qua thật sự có vẻ đáng thương. Hơn nữa, giọng nói cảm động lòng người kết hợp với ánh mắt chân thành tha thiết rất khó khiến người ta không dao động.
Tức Hi khá hiểu Hạ Ức Thành. Kỹ thuật diễn của y cao siêu, miệng như bôi mật, có thể khiến các danh kỹ dày dặn kinh nghiệm phong nguyệt xoay quanh, kỹ xảo như vậy không phải chỉ là ba hoa. Có lẽ trên người y thật sự không có tiền, vậy nên trước khi tìm ra cách kiếm tiền, y phải dựa vào Tư Vi.
Tư Vi vùng vẫy ra khỏi tay Hạ Ức Thành, vừa sửng sốt vừa tức giận: "Ngươi có biết nơi này là đâu không? Lúc này chỉ cần ngươi bị bách gia tiên môn phát hiện thì chỉ còn một con đường chết! Dựa vào cái gì mà ta phải giúp ngươi, bảo vệ ngươi? Ta thả ngươi đi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu ngươi dám làm chuyên ác khiến ta bị phản phệ một lần, ta sẽ lập tức thu Chúc phù về."
"Tinh quân đại nhân thiện lương như ngươi sao lại không che chở ta chứ?" Hạ Ức Thành bắt đầu vuốt mông ngựa.
Tức Hi tự châm tự ẩm mấy chén trà, thấy hai người kia giằng co một hồi. Nàng nghe ra được trên người Hạ Ức Thành có Chúc phù của Tư Vi nên quyết không dễ dàng để Tức Vi bỏ rơi y.
Hạ Ức Thành nhìn Tức Hi với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Vị phu nhân này tới đúng lúc lắm."
Tức Hi cũng nhân lúc này rèn sắt khi còn nóng: "Ta vừa mới gặp Tiểu Thích công tử, hắn phải ở lại cung học tập một khoảng thời gian. Ta có ý này, hay là ngươi cũng để vị hồng y công tử này nhận ngươi làm sư phụ, cho hắn thân phận đệ tử ngoại môn."
Tức Hi cuối cùng cũng dẫn được đến chủ đề mà nàng muốn nói, Tư Vi quả nhiên không ngoài dự kiến lộ ra biểu tình ngạc nhiên, ghét bỏ.
"Cái gì? Hắn còn lớn tuổi hơn ta, vả lại hắn cũng không thiếu cốt khí đến mức bái ta làm thầy..." Tư Vi còn chưa nói xong, Hạ Ức Thành đã đưa tách trà vào tay nàng ấy.
"Sự phụ ở trên, xin nhận một lạy của đệ tử!" Y lưu loát cúi đầu hành lễ.
Lời nói của Tư Vi như mắc trong cổ họng, cứng nhắc nhìn đỉnh đầu của Hạ Ức Thành.
Hạ Ức Thành thở phào một hơi, y ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói, để lộ đôi má lúm đồng tiền: "Cốt khí chẳng thể làm cơm ăn được."
Ở phương diện không biết xấu hổ, Tức Hi phải thừa nhận Hạ Ức Thành đã sắp đạt tới cảnh giới đỉnh cao rồi, nàng cam bái hạ phong.
Vào ban đêm, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua lớp giấy trên cửa rơi xuống mặt đất, bụi mịn trong không khí dường như cũng được soi rõ. Hạ Ức Thành nằm trong tủ quần áo, y mở cửa tủ đối diện với màn giường, nói với bóng người lấp ló: "Đại tiểu thư ơi, ngươi thật sự muốn đuổi ta đi sao?"
Ban ngày, Tư Vi chính đáng cự tuyệt thỉnh cầu bái sư của Hạ Ức Thành, hơn nữa còn mắng y đến máu chó đầy đầu.
"Ngươi còn nói nữa, ta sẽ giao ngươi cho bách gia tiên môn để bọn họ giết ngươi." Người kia dùng ngữ điệu cứng rắn trả lời.
Hạ Ức Thành gối lên cánh tay, nhìn nóc nhà tối đen cảm khái: "Haiz, cũng phải thôi. Tại Tinh Khanh cung này, ta gặp ai cũng là con đường chết, người có thể dựa vào cũng chỉ có mỗi ngươi. Ngươi đuổi ta đi, ta cũng chỉ đành đi thôi. Ta thật cô đơn chiếc bóng, lẻ loi hiu quạnh quá đi."
Tư Vi lặng im một chốc, nàng ấy nói: "Ngươi đi tìm người nhà của ngươi là được mà."
"Thôi đi. Ta là con riêng, mẫu thân ta là tội phạm truy nã, lúc ta sáu tuổi bà mang theo ta đến Huyền Mệnh lâu tìm nơi nương tựa. Bây giờ bà đã sớm qua đời rồi, phụ thân ta không khéo cũng đã ra đi. Ca ca của phu nhân chính thất cũng nhìn ta không vừa mắt, không lấy mạng ta đã là tốt lắm rồi."
"Ngươi ít giả vờ đáng thương đi." Tư Vi không bị những lời này lay động.
"Hóa ra ngươi cũng thấy thân thế của ta đáng thương sao, vậy ngươi cân nhắc cho ta ở lại một thời gian được không?"
"Câm miệng của ngươi lại, ngủ đi!"
Hạ Ức Thành bật cười ha ha, trước khi Tư Vi nổi cáu thì ngoan ngoãn im lặng.