Manh mối vừa mới thu được không những không giải quyết được vấn đề mà còn tăng thêm vài tầng sương mù nữa.
Nếu tất cả bọn họ đều là quỷ vậy thì tại sao giao hàng nhiều lần như thế mà họ còn chưa xuống tay với người làm nhiệm vụ?
Chẳng lẽ có hạn chế gì khiến họ không thể ra tay giết người trong nhà?
Nhưng nếu là người thì chuyện Quý Diệp Phương nhìn thấy người phụ nữ kia là sao? Thực sự chỉ là trùng tên thôi chắc?
Trác Lê vội vàng hỏi trong nhóm chat: “Có ai còn chưa giao xong đơn không? Có thể giúp tôi chụp ảnh mặt khách hàng chứ!”
“Tôi đã giao xong rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
“Đã đến giờ này thì chắc làm xong hết rồi.”
Hầu như tất cả đều đã hoàn thành đơn hàng.
Trác Lê không cam lòng, cậu nhóc bắt đầu nhắn tin riêng cho từng người trong nhóm chat, xem có thể tìm được người nào chưa giao xong không.
Nhắc tới đây khiến Úc Dạ Bạc đột nhiên nhớ lại, thật ra nữ quỷ ban nãy cậu cảm thấy hơi quen mắt kia có chút giống nữ khách hàng đầu tiên cậu gặp!
Mặc dù cô ta đang đắp mặt nạ, nhưng khuôn mặt và kiểu tóc vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa bọn họ đều đồng thời sơn móng tay màu đỏ giống nhau.
Nỗ lực của Trác Lê không uổng phí, còn nhớ người anh em bị hỏng xe điện kia không? Buổi tối làm gì có chỗ để cho anh ta sửa xe, người đàn ông xui xẻo này nghĩ đủ mọi cách nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Mắt thấy thời gian giao hàng sắp hết, anh ta đau lòng đưa ra quyết định, dứt khoát vứt xe đạp điện ở lại rồi lết bộ.
Không ngờ cuối cùng lại có đất dụng võ.
Anh ta nhận được nhiệm vụ chụp ảnh, để điện thoại vào trong túi áo khoác của mình, máy ảnh lộ ra bên ngoài lặng lẽ chụp lại hình ảnh khách hàng rồi gửi vào trong nhóm.
Lập tức có người nhận ra.
“Tôi đã trông thấy một con quỷ nom rất giống hắn!”
“……Khoan đã, để tôi nhìn lại, đúng chóc luôn, tôi chắc chắn đó là hắn ta! Dưới cằm bọn họ đều có một nốt thịt ruồi rất lớn!”
Tiếp theo bọn họ bắt đầu miêu tả kỹ càng hình dáng lũ quỷ và khách hàng mình gặp rồi gửi vào trong nhóm chat, đúng thật là có vài người mang đặc điểm giống nhau.
Có người suy đoán: “Phải chăng bọn họ đều chưa nhận ra mình đã nghẻo?”
Loại thiết lập này rất phổ biến trong phim kinh dị, có rất nhiều quỷ hồn đã chết nhưng không biết mình đã chết, cứ vất vưởng mãi ở dương gian, không ngừng lặp đi lặp lại chuyện cuối cùng khi còn sống.
Nếu dựa theo suy đoán này.
“Chờ chút, mọi người nghe tôi, tôi biết rồi!”
“Nếu tất cả họ đều chết sau khi gọi đồ ăn ship thì rất có khả năng bọn họ đã bị tên shipper nào đó giết hại!”
Đúng vậy, điểm chung của tất cả những khách hàng này đều là gọi cơm ship.
“Giống như lũ quỷ trong phim kinh dị không ngừng lặp đi lặp lại những gì xảy ra trước khi chết, chỉ có sau khi nhớ lại cái chết của mình thì chúng mới lộ ra bộ mặt dữ tợn kinh khủng. Tôi đoán bọn họ đã bị kích thích sau khi nhìn thấy đồng phục shipper trên người chúng ta, cho nên mới biến thành quỷ!”
“Đúng thế, nhất định là do vậy!”
Dường như đám lý luận nói có sách mách có chứng trên khá hợp lý, nhưng Úc Dạ Bạc lập tức nhận ra có hai điểm mâu thuẫn.
“Nếu đã như trên thì không mặc trang bị mới là an toàn, vậy vì sao app lại cảnh báo chúng ta mặc vào?”
“Nói không chừng đây chính là cạm bẫy. Không phải anh là cao thủ toàn điểm cấp S sao? Chẳng lẽ lại không biết app thường xuyên thích chơi trò đố chữ này, nói không chừng ‘tự gánh hậu quả’ chỉ là chiêu trò bịp bợm lừa người, cởi ra cũng không sao hết.”
Trác fan cứng khá mất hứng khi thấy thấy boss Úc nhà mình bị nghi ngờ, cu cậu cả giận nói: “Thế anh cởi trang bị ra cho tôi xem nào, xem quỷ có giết chết anh hay không?”
“Tôi!”
Lời này vừa nói ra, người nọ lúng túng im bặt.
Nói thì nói thế nhưng hắn nào dám?
Úc Dạ Bạc nói tiếp: “Còn có một điểm quan trọng nhất, thời gian không đúng.”
Nếu sau khi gặp được shipper giao cơm mới khôi phục ký ức biến thành quỷ thì làm sao anh trai xui xẻo hỏng xe lại có thể gặp được con quỷ đã xuất hiện trước đó?
Đám quỷ này cũng không thể đang biến thành quỷ dọa người xong đột nhiên giữa đường phải chạy về giả làm người nhận cơm hộp chứ? Thế thì lại bận rộn quá, làm quỷ cũng cần chuyên nghiệp chắc?
Còn có người tên Trịnh Giai kia, nếu thật sự là cùng một người thì người trong nhà cô ta là thế nào? Bọn họ cũng có thể nhìn thấy quỷ sao?
Tất cả đều không nói rõ được.
Trong lúc Úc Dạ Bạc suy tư, Đặng Tường bên kia cũng trả lời tin nhắn.
Hắn đã điều tra toàn bộ tên đồng âm như “Trịnh Giai” hoặc “Trịnh Gia” chết ở thành phố Y trong vòng năm năm qua, chắt lọc giới tính độ tuổi phù hợp với tư liệu người chết gửi sang.
Úc Dạ Bạc chuyển tiếp cho Quý Diệp Phương để cùng nhau sàng lọc.
Bởi vì cái tên này tương đối phổ biến nên trong vòng năm năm có không ít người chết hoặc mất tích trùng tên.
Sau đó Úc Dạ Bạc thử gửi video anh trai xui xẻo quay cho Đặng Tường, tuy nhiên vẫn thất bại, xem ra chỉ cần liên quan tới trung tâm nhiệm vụ cũng không thể gửi đi.
Cậu chỉ đành lui về sau một bước, bảo mọi người trong nhóm chat viết đầy đủ thông tin khách hàng trên đơn gửi vào nhóm, sau đó gửi cho Đặng Tường đi tra.
Bọn họ mất gần nửa giờ mới xem xong tư liệu, câu trả lời vẫn là không có, và những khách hàng có tên đầy đủ kia cũng giống vậy.
Tất cả đều không có trong danh sách người chết của thành phố Y.
Úc Dạ Bạc biết rõ năng lực của Đặng Tường, nếu hắn ta không tra được thì chỉ có hai khả năng, hoặc là ảnh chụp trong hồ sơ đăng ký thẻ căn cước khác dáng vẻ bây giờ của họ, nên đám bọn cậu mới không thể nhận ra, hoặc là cái chết của họ vẫn chưa bị phát hiện.
Nếu nói như vậy thì đúng thật là do nhân viên shipper giết người? Sau đó hắn giấu kín thi thể, mãi cho đến tận bây giờ cũng chưa có người phát hiện? Trong bộ phim truyền hình “Bạch Dạ Truy Sát” có một vụ án nhân viên shipper là hung thủ, sau khi giết người thì kẻ này đã chặt xác người chết nhét vào thùng giao đồ ăn, lợi dụng thân phận của mình kéo rương lớn vứt xác khắp nơi cũng không ai nghi ngờ.
Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này còn cần tìm được thi thể của các nạn nhân sao?
Vậy con mẹ mày cũng biết chơi nhau quá!
Úc Dạ Bạc không khỏi cạn lời, ban nãy hỏi nữ quỷ kia đến cái rắm còn không thèm khai, giờ lại nói muốn họ giải oan là oan cái khỉ gì? Giải thế nào, giải ở đâu?
Vì thế cậu thay đổi suy nghĩ, bảo Đặng Tường đi tra hồ sơ người sống của mấy người này.
Nhưng trong “Bạch Dạ Truy Sát”, những người mà hung thủ giết đều không có bạn bè người thân, thuộc loại vùng ven xã hội chết không ai hay.
Tuy nhiên những quỷ hồn này lại không giống vậy.
Trước mắt đã có gần năm mươi quỷ hồn xuất hiện, từ học sinh trung học cho đến nhân viên văn phòng, một khi họ mất tích thì chẳng lẽ trường học, phụ huynh, công ty lại không biết sao? Không ai gọi điện báo cảnh sát à?
Cho nên những suy đoán này nghĩ mãi không ra, quá mâu thuẫn.
Còn chưa nghĩ ra kết quả, cùng đó thời gian trên điện thoại nhảy tới 5 giờ sáng, đơn hàng cuối cùng đã đến.
[Mời shipper giao cơm đến trạm xe buýt cuối số 704 từ 6 giờ 40 đến 7 giờ hôm nay.]
Trong nhóm:
“Đơn đặt hàng của tôi đến rồi, điểm đích là trạm xe cuối số 704!”
“Mẹ kiếp, tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng thế luôn!”
“Không phải đấy chứ?! Tất cả mọi người đều đổ dồn về một chỗ?”
Đúng vậy, mục đích cuối cùng của tất cả người làm nhiệm vụ là trạm xe cuối 704 này.
Xe buýt?
Úc Dạ Bạc lập tức nghĩ tới suy đoán lúc trước, chẳng lẽ thi thể của họ đều nằm ở trạm xe buýt số 704?
Hoặc là trên đường đi bộ?
Cậu lập tức mở điện thoại kiểm tra.
Thực sự có một phát hiện lớn ở đây!
Ba đơn cơm hộp mà cậu và Trác Lê giao đều nằm trên tuyến đường chạy của xe buýt số 704!
Lại hỏi trong nhóm chat, 80% đều đi qua, chỉ có 20% cách tuyến đường hoạt động khá gần.
Lại xuất hiện một điểm giống nhau.
Điều này có nghĩa là suy đoán ban đầu “Một chiếc xe buýt 704 nào đó đã bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông khiến tất cả hành khách trên xe tử vong” là đúng?
Xe buýt số 704 bắt đầu khởi hành từ 5 giờ 30 sáng, khoảng cách giữa các tuyến đường từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc khá xa, nếu không kẹt xe phải gần năm mươi phút.
Giờ phút này đã có người vội vàng xuất phát, bọn họ đều muốn giao xong đơn hàng rồi nhanh chóng kết thúc đêm ác mộng này.
“Tôi đi trước, đợi đến 6 giờ 40 giao cho khách hàng là xong việc.”
Úc Dạ Bạc nói: “Khoan đã, còn chưa điều tra rõ ràng…”
“Anh đừng lảm nhảm nữa, 5 giờ 30 xe buýt sẽ bắt đầu chạy, sau đó đến giờ cao điểm đi làm khả năng cao sẽ kẹt xe, nếu vì chuyện này mà không giao hàng đúng giờ thì toi đời.”
Đúng thật là thế.
Từ bản thân nhiệm vụ mà nói, chỉ cần giao xong đơn hàng trong thời gian yêu là coi như xong việc.
Nhưng Úc Dạ Bạc là ai?
Nếu đã có bối cảnh câu chuyện thì cậu nhất định phải đào ra, điểm S cậu lấy chắc rồi.
Úc Dạ Bạc thoáng lướt qua bản đồ chỉ dẫn, vị trí hiện tại của cậu cách điểm xuất phát của xe buýt số 704 khá gần, cậu muốn đi điều tra một chút.
“Trác Lê, nhóc tính đi giao đồ ăn hay…”
Trác Lê lập tức đáp: “Anh, em đi cùng anh!”
Úc Dạ Bạc nghe ra sự phấn khích trong lời nói của thằng nhóc này, hai tay hầm hè xoa nhau cứ như thể muốn đi làm phen nghiệp lớn.
“Anh Úc, cùng anh làm nhiệm vụ cứ có cảm giác cực kỳ an toàn với bị kích thích kiểu gì ấy, giống như đang đứng xem anh chơi game kinh dị.”
Hơi bị đã luôn.
Úc Dạ Bạc: “…”
Nên nói gì đây, không hổ danh cậu là streamer game kinh dị sao? Bế cả sự nghiệp livestream vào kinh dị thực tế?
Làm cho người người xem qua đều cảm thấy kích động?
“Được rồi, nhóc muốn đi cùng thì đi.”
Úc Dạ Bạc cảm thấy không sao cả, tuy rằng Trác Lê hơi nhát gan nhưng bù lại rất nghe lời, thời điểm then chốt cũng có chút thông minh, không kéo chân sau.
“Ha.” Người đàn ông đứng trong không gian tăm tối cực kỳ bất mãn, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ anh phải giáo dục thằng ranh kia thật tốt mới được.
Lại là một đường bị quỷ quái kinh khủng ngăn trở, rõ ràng là trời sắp sáng nhưng những con quỷ này không bị ảnh hưởng chút nào, công khai xuất hiện giữa đường cái hù dọa người khác, nhưng mà ngoại trừ hai người bọn họ ra thì chẳng có ai nhìn thấy chúng cả.
Lúc đến điểm xuất phát 704 đã gần 5 rưỡi, Úc Dạ Bạc chuẩn bị đi tìm tài xế tìm hiểu thông tin, không ngờ có một nam một nữ đã tới trước rồi.
Nữ là Quý Diệp Phương, nam tên Chu Chí Văn, đều là người làm nhiệm vụ.
Hai người đều bị nhan sắc của Úc Dạ Bạc làm cho sững sờ.
“Anh chính là Úc Dạ Bạc?”
“Ừm.” Úc Dạ Bạc đã sớm quen với loại ánh mắt kinh ngạc này, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.
Mẹ kiếp, có tính để cho người ta sống không hả? Đã trâu bò thì thôi lại còn đẹp trai như thế?
Cậu nhóc loi choi Trác Lê tự nhiên giới thiệu: “Tôi là Trác Lê.”
Sau khi giới thiệu sơ qua về bản thân, Úc Dạ Bạc bèn đi thẳng vào chủ đề.
“Tài xế nói gì?”
“Anh ta nói nói mình làm tài xế xe buýt gần mười năm, chưa từng nghe qua xe này xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, đầu độc gì đó càng không có khả năng.”
Trong gần mười năm qua, thành phố Y cũng chưa xảy ra trận thiên tai lớn nào khiến cả một đoàn xe buýt tử vong.
Trong lúc nói chuyện, tài xế đang đứng hút thuốc dưới xe dập tắt điếu thuốc, nhấp một ngụm trà chuẩn bị đi làm, chuyến đi đầu tiên trong ngày của xe buýt số 704 sắp khởi hành.
Úc Dạ Bạc nhìn chằm chằm chiếc xe kia một lát, đột nhiên lấy hộp cơm từ trong thùng đồ ăn ra rồi bước nhanh đi theo.
“Hey, Úc Dạ Bạc, anh làm gì thế?”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Anh Úc chờ em với!” Trác Lê cũng lấy đồ ăn chạy theo sau.
Quý Diệp Phương và Chu Chí Văn đều mang vẻ mặt ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Có còn cần xe điện không?”
Úc Dạ Bạc thế mà lại đi thẳng đến hàng cuối cùng rồi ngồi xuống, Trác Lê ngồi xuống bên cạnh cậu.
Quý Diệp Phương và Chu Chí Văn cũng đi theo ngồi bên cạnh Úc Dạ Bạc và Trác Lê.
Dù sao anh giai xui xẻo đã kiểm chứng chuyện không cần dùng xe đạp điện vẫn có thể giao đồ ăn, còn hơn một giờ, cho dù quá nửa thời gian bọn họ ngồi trên xe buýt thì cũng có thể hoàn thành đơn hàng.
Đợi xe bắt đầu lăn bánh, Quý Diệp Phương nhỏ giọng hỏi: “Úc Dạ Bạc, có phải anh đã phát hiện ra cái gì không?”
“Không thấy đám quỷ hồn kia nữa.” Ban nãy Úc Dạ Bạc chú ý đến chuyện nhóm quỷ quái kinh dị đi theo bọn họ đột nhiên biến mất: “Chắc chắn là có quan hệ với chuyến xe buýt này.”
Do đó cậu mới đi lên.
Quý Diệp Phương, Chu Chí Văn: “…”
Chỉ có thế à? Bọn họ cảm thấy hối hận vì đã lên xe!
Úc Dạ Bạc nói tiếp: “Lần này nhiệm vụ giới hạn thời gian từ 6 giờ 40 đến 7 giờ, suýt soát thời gian chiếc xe chạy đến trạm cuối.”
Nhiệm vụ kinh dị bố trí như vậy có lẽ sẽ liên quan tới công dụng đặc biệt nào đó.
“Hơn nữa khách hàng đặt đơn họ Diệp.” Úc Dạ Bạc hất cằm: “Mấy người không chú ý tài xế cũng họ Diệp à?”
Ngoài đồng phục thống nhất thì tài xế xe buýt còn đeo thẻ công tác và biển tên.
Nghe cậu nói thế, Chu Chí Văn hít vào một ngụm khí lạnh: “Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ tới!”
Năm phút sau xe buýt dừng ở trạm đầu tiên, vài người đi lên, trong đó có một người phụ nữ đeo khẩu trang mặc áo gió tối màu. Bạn đầu Úc Dạ Bạc cũng không chú ý, cho đến khi cô ta ngồi xuống hàng ghế trước mặt bọn họ.
Tần Hoài Chu đột nhiên vỗ đầu cậu: “Tiểu Dạ.”
Úc Dạ Bạc đang định hỏi anh làm sao thì bỗng nghe thấy Trác Lê run lẩy bẩy nói: “Anh, mùi nước hoa này…”
Trước giờ Úc Dạ Bạc không mẫn cảm lắm với mấy mùi hương, chỉ sau khi Trác Lê nhắc nhở cậu mới nhận ra.
Mùi nước hoa của người phụ nữ đằng trước dùng giống hệt mùi hương trên mái tóc đen của con quỷ mà bọn họ đụng mặt ở trường mẫu giáo!
Nhìn kỹ hơn, cả hai cùng mặc một bộ quần áo, đeo khẩu trang giống hệt.
Chắc chắn cô ta chính là con quỷ đó!
Lúc này khóe mắt Úc Dạ Bạc đột nhiên nhìn thấy một thứ màu đỏ.
Cậu vừa quay đầu nhìn lại đã thấy một chiếc ô màu đỏ tươi.
Dưới ô là hai nữ sinh mặc đồng phục, các cô tay trong tay vội vàng chạy tới.
Không biết khi nào bầu trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa…