“Không!”
Úc Dạ Bạc liều mình xông qua, cố gắng nhét ngón tay vào khe hở hòng ngăn thang máy khép lại. Nhưng đã quá muộn, bởi vì cánh cửa đã hoàn toàn đóng chặt.
Tâm Úc Dạ Bạc như tro tàn.
Cái gì mà gã đàn ông mặt ngược, cái gì mà nhiệm vụ, tất cả đã không còn quan trọng với cậu.
Cậu chỉ thật sự… không muốn phải leo cầu thang bộ lần nữa mà thôi!
Ngay khi Úc Dạ Bạc rơi vào tuyệt vọng thì cánh cửa thang máy vốn đang đóng chặt bỗng nhiên dừng lại rồi từ từ mở ra.
“Kétttt…” một tiếng, như thể bị kéo ra bằng cách nào đó vô cùng bạo lực khiên cưỡng.
Đã xảy ra chuyện gì sao? Úc Dạ Bạc ngẩng đầu, chỉ thấy bên ngoài hành lang sáng ngời, một cậu thanh niên mặc áo ghi lê màu xanh lá cây đang đứng ở cửa.
Úc Dạ Bạc còn chưa kịp nhìn rõ mặt cậu ta đã bị một cơ thể lạnh lẽo nhưng rắn chắc ôm chặt.
“Tiểu Dạ, em không sao chứ?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.
Úc Dạ Bạc giật mình: “Tần Hoài Chu? Làm sao anh lại tới đây được?”
Tần Hoài Chu vừa cúi đầu đã nhìn thấy tay Úc Dạ Bạc dính đầy máu tươi, anh vội vàng buông câu ra, quan tâm hỏi han: “Tiểu Dạ, em bị thương ở đâu, mau để anh nhìn một chút.”
“Tôi không sao, đó không phải là máu của tôi…” Úc Dạ Bạc còn chưa kịp dứt lời, mắt thấy cánh cửa thang máy bắt đầu khép lại, cậu vội vàng kéo Tần Hoài Chu đi ra ngoài, kết quả hai chân cậu bỗng mềm oặt, vừa đi được hai bước đã ngã đổ.
Tần Hoài Chu nắm chặt tay cậu, khom người bế cậu ra ngoài rồi đặt xuống đất. Anh lấy nước khử trùng trong hộp y tế ra định lau sạch hai tay cho cậu.
Lúc này cửa thang máy bên cạnh cũng mở ra, một người đàn ông mập mạp mặc quần áo bình thường từ trong đi ra, miệng khó chịu lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, cái cậu shipper kia bị gì à, gọi điện không nghe máy, ở dưới lầu mãi cũng không thèm vác mặt lên. Sốt hết cả ruột. Đợi lát nữa coi tôi có cho cậu đánh giá kém không!”
Hắn vừa dứt lời quay đầu đã thấy một người chật vật ngồi dưới đất, nửa thân trên nhiễm đầy máu tươi.
“Cậu bị sao vậy? Gặp tai nạn xe cộ hả?” Vẻ mặt không kiên nhẫn của người đàn ông mập lập tức biến mất, hắn ta lo lắng hỏi: “Này, tôi cũng đâu có giục cậu, cậu sốt sắng như thế làm gì? Vết thương có nghiêm trọng không, cậu có muốn đến bệnh viện không? Hay để tôi gọi xe cho cậu nhé?”
“Tôi không sao…” Rốt cuộc cũng nhìn thấy khách hàng, Úc Dạ Bạc vội vàng đưa đồ ăn cho hắn.
Người đàn ông mập mạp nhìn bàn tay run rẩy trước mắt và túi nilon dính đầy máu tươi, vươn hai ngón tay nhận hàng, vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy kinh ngạc: “Cậu thật sự không sao hả? Đừng có gắng gượng, mau đến bệnh viện kiểm tra đi.” Hắn nói xong lại lặp lại câu trước: “Tôi cũng đâu có giục cậu, chỉ là nhìn thấy cậu đứng dưới lầu mãi không chịu lên nên mới gọi điện hỏi thăm.”
Như thể sợ Úc Dạ Bạc trách mình giục hàng.
Úc Dạ Bạc: “…Anh yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến anh, là do tôi không cẩn thận vấp ngã.”
Nghe cậu nói vậy người đàn ông mập mới thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy lần sau cậu nhớ đi đứng cẩn thận chút.” Dứt lời bèn xách bịch đồ ăn đi luôn.
Là dân thiết kế đồ họa thường xuyên tăng ca đến rạng sáng, hắn có thể hiểu rõ việc kiếm tiền khó khăn như thế nào. Ví dụ như tối nay hắn lại phải tăng ca suốt đêm đến 6 giờ sáng, cho nên hắn cũng thông cảm cho cậu shipper vì hoàn thành đơn giao hàng mà bị thương nặng.
Dù sao cũng chỉ có túi ni lông bên ngoài dính máu, bên trong vẫn còn một lớp bọc, thức ăn đều sạch sẽ, có thể ăn được tốt.
Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm nhìn hộp thoại giao đơn hàng thành công nảy lên trong app. Cả người cậu gục ngã vào trong lồng ngực người đàn ông, cơ thể nhịn không được run lên bần bật.
Tần Hoài Chu giống như đang dỗ trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cậu: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, ngoan.”
“Tôi không có sợ, mà là mệt…” Úc Dạ Bạc nhỏ giọng oán trách: “Đợi làm xong nhiệm vụ này tôi muốn tập gym…”
Cậu không bao giờ muốn trải qua loại tâm trạng tuyệt vọng khi biết mình phải leo lên hai mươi tầng cầu thang nữa.
“Được.” Tần Hoài Chu cười xoa đầu cậu, giúp cậu rửa sạch vết máu. Tất nhiên anh ước còn chẳng được, Úc Dạ Bạc nguyện ý rèn luyện cơ thể là chuyện tốt nhất.
Cơ thể bé mèo bệnh kém như kia, sau này làm sao có thể cùng nhau vận động kịch liệt, làm thế có khác gì anh đơn phương bắt nạt cậu?
Úc Dạ Bạc sững sờ: “Bé mèo bệnh? Anh đang tôi đấy à?”
Tần Hoài Chu: “…”
Mẹ kiếp, anh lại thuận mồm nói ra hả?!
Úc Dạ Bạc khó hiểu: “Còn nữa, tại sao chúng ta lại cùng nhau làm vận động kịch liệt?”
Tần Hoài Chu: “Khụ. Không, không có gì.”
“Tần Hoài Chu, anh nói rõ ra xem nào!” Đáy lòng Úc Dạ Bạc nổi lên nghi ngờ.
Cậu thanh niên mặc áo ghi lê xanh đứng bên cạnh nhìn đồng hồ, thấy bọn họ vẫn còn thảnh thơi đứng đây, trong lòng nhịn không được hơi sốt ruột: “Em xin khép đít lạy hai người, anh giai lệ quỷ, cao thủ, mọi người có thể đừng phát cơm chó nữa được hay không, đơn của em còn chưa giao xong đây này.”
Bấy giờ Úc Dạ Bạc mới nhớ ra còn nhân vật này tồn tại, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, khoảnh khắc hai bên thấy rõ mặt nhau đều sững sờ, một đoạn ký ức mất đi ùa về tâm trí. Cả hai đồng thời thốt lên.
“Anh Úc!”
“Trác Lê!”
Đúng vậy, Trác Lê cũng chính là cậu học sinh trung học mà Úc Dạ Bạc gặp trong nhiệm vụ xác chết vô danh thứ hai!
Dựa theo quy tắc của app, sau khi nhiệm vụ kết thúc thì người làm nhiệm vụ sẽ dần quên đi tên tuổi và ngoại hình của những người làm nhiệm vụ khác. Có người tính thử đi cùng người chơi khác sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sang tới ngày hôm sau lại quên tiệt đối phương là ai, cũng quên mất người đó ở nơi nào.
Chỉ khi gặp lại mới có thể nhớ ra.
“Sao nhóc lại ở chỗ này?”
Tần Hoài Chu nói một cách đơn giản thẳng thừng: “Là anh lừa đến.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Không có Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu vẫn có thể cầm và sử dụng điện thoại di động, nhưng anh không thể cầm điện thoại rời đi, cũng không thể rời khỏi phạm vi 1.5 mét xung quanh máy, cho nên dù anh có sốt ruột thế nào đi chăng nữa cũng không thể xông vào cứu Úc Dạ Bạc.
Tuy nhiên những người khác thì có thể.
Tần Hoài Chu mở nhóm chat của người làm nhiệm vụ, đúng lúc thấy người tự xung phong gọi điện thoại cho bất động sản Thu Cốc vừa nhắn tin trả lời mười phút trước.
“Tôi đã xác nhận là thật đó. Người bạn kia nói với tôi phó tổng giám đốc công ty họ có cô con gái tên là Cát Thu trông rất xinh đẹp, anh ta còn tìm ảnh chụp trong vòng bạn bè của phó giám đốc gửi cho tôi.”
“Mọi người nhìn này?”
Người nọ nhắn xong gửi ảnh qua.
Đó là một người phụ nữ trang điểm nhẹ mặc đồ hàng hiệu cao cấp.
Mặc dù Đàm Hải đã chết là người duy nhất từng gặp cô ta, nhưng tất cả những tư liệu này đều chứng minh Cát Thu là người có thật.
Hơn nữa sau khi chết tên người còn biến thành màu xám tro, do đó những người làm nhiệm vụ còn lại cảm thấy yên tâm hơn, bắt đầu mạnh dạn ghép tổ với những người gần mình để cùng nhau hành động.
Không ít người báo địa chỉ giao hàng, trong đó có hai người ở phụ cận, một người cách bên này chưa đầy 500 mét.
Tần Hoài Chu lập tức giả bộ làm Úc Dạ Bạc, đồng thời giăng lưới gửi tin nhắn cho hai người kia tỏ vẻ bản thân muốn cùng nhau tổ đội.
Một người trong đó từ chối, chỉ có Trác Lê hồi âm đồng ý. Tần Hoài Chu bảo cậu ta qua đây trước, chờ giao xong đơn của Úc Dạ Bạc sẽ giúp cậu ta hoàn thành.
Vốn dĩ Trác Lê còn cảm thấy không vui lắm, tuy nhiên chờ đến khi Tần Hoài Chu gửi ảnh chụp màn hình thanh hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhóc bèn bị đám điểm cấp S màu vàng sáng lóe lên làm chói mù mắt chó.
Là một người đã thực hiện được bốn nhiệm vụ mà điểm số cao nhất chỉ có cấp C, Trác Lê lập tức nhận ra đây chính là một cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ!
Cái đùi này cậu ta nhất định phải ôm chặt!
Vì thế Trác Lê bèn phi như bay tới.
“Bây giờ nhóc đã biết vì sao điểm số cao nhất của mình chỉ là C chưa?” Úc cao thủ nêu ra câu hỏi.
Trác Lê biết rồi, cu cậu đau đớn nói: “Là do em quá khù khờ, là do lòng mọi người sâu không thấy đáy.”
Ngay khi vừa tới đã bị Tần Hoài Chu túm cổ, sau đó dưới sự uy hiếp dụ dỗ bắt, cậu ta đành cầm điện thoại lên tầng tìm Úc Dạ Bạc.
Cũng may bọn họ còn chưa kịp vào thang máy thì Úc Dạ Bạc đã tự mình đi ra.
Nhưng mà lúc này Trác Lê lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có trời mới biết, điểm C duy nhất kia chính là con điểm nhóc theo chân ăn ké Úc cao thủ, không ngờ lần này lại gặp được Úc Dạ Bạc!
Thật ra bọn họ gặp nhau cũng là chuyện hết sức bình thường, địa điểm nhiệm vụ ở thành phố Y, giống như lần trước tất cả người làm nhiệm vụ đều là dân bản địa.
Sau khi hoàn thành đơn hàng, Úc Dạ Bạc mặc áo khoác che vết máu dính trên người, tranh thủ thời gian giao đơn đặt hàng của Trác Lê.
Trên đường hai người trao đổi một vài thông tin, Trác Lê vốn muốn ôn lại chuyện cũ, nhưng trong lòng Úc Dạ Bạc chỉ có nhiệm vụ.
Và cũng chính lúc này cậu mới biết chẳng những thời gian đơn đặt hàng không bị rút ngắn mà ngược lại còn kéo dài thêm mười phút.
Sở dĩ thời gian của cậu bị rút ngắn có lẽ là vì cậu đang chơi ở chế độ khó, hoặc là do cậu gặp phải gã đàn ông ngược mặt khiến thời gian bị đảo lộn.
Khi biết Úc Dạ Bạc vặn đầu gã đàn ông ngược mặt để chạy thoát, Trác Lê nhịn không được trợn mắt há mồm: “Á đù, trâu bò, nếu là em thì chắc chắn em sẽ chọn chạy hai mươi mốt tầng. Anh, anh quá quá quá quá quá đỉnh!”
Người bình thường có thể nghĩ ra được chuyện này hả? Vặt đầu quỷ xuống rồi đảo ngược lại đế thành công trốn thoát.
“Còn nhóc thì sao?”
“Vận may của em khá tốt…” Trác Lê biết rõ nếu khoe khoang mình may mắn sẽ bị trời phạt, bởi vậy cậu nhóc mới cẩn thận tìm lời: “Tuy em cũng đụng phải ba con quỷ nhưng chúng chỉ theo chân từ xa, không xuống tay với em.” Cậu nhóc đang nói đột nhiên rụt cổ lại: “Anh, anh có thấy không? Ban nãy có người đàn ông cầm cặp táp đứng dưới biển báo giao thông.”
Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn qua, đó là một người đàn ông mặt đầy máu tươi mặc vest cầm cặp táp, điện thoại trong cặp reo vang không ngừng, nhưng gã không thèm nghe máy, cứ như thể đó chỉ là một cú điện thoại ảo.
Gã không nhúc nhích nhìn họ chằm chằm.
Sau khi nhìn thấy Úc Dạ Bạc, người đàn ông bỗng nhiên nhiên cử động, bắt đầu chạy như điên đuổi theo.
Cảnh tượng khiến Trác Lê sợ hãi hét toáng.
“Nhóc đã làm đến nhiệm vụ thứ tư mà vẫn còn sợ hả?” Úc – bia ngắm sống – Dạ Bạc không nói nên lời: “Ngoài tên kia ra thì hai con quỷ còn lại trông như thế nào?”
“Còn có một học sinh và mẹ của cô ta, bọn họ rất kinh khủng, giống mấy kiểu nữ quỷ trong phim Thái ấy. Cả hai đều mặc áo mưa màu xanh lá, không thấy rõ mặt.”
“Học sinh?” Úc Dạ Bạc nhớ tới hai học sinh cầm ô kia, bọn họ cùng học một trường sao? Chẳng lẽ manh mối nằm trong trường trung học Đồng Nhân?
Tần Hoài Chu phụ trách lái xe, Úc Dạ Bạc vừa nghe Trác Lê nói vừa dùng điện thoại tìm kiếm thông tin trên mạng. Nhưng cho dù là hai học sinh cầm ô đỏ mà cậu từng gặp hay là nữ sinh mặc áo mưa mà Trác Lê nhìn thấy, hoặc là nhân viên văn phòng cầm cặp táp, gã đàn ông ngược mặt biến thái kia, mỗi một con quỷ đều được kiểm qua.
Từ tai nạn xe cộ đến án giết người, từ sự kiện linh dị đến truyền thuyết đô thị phát sinh trong thành phố Y, tất cả đều được Úc Dạ Bạc điều tra một lần, tuy nhiên tất cả đều không có thông tin liên quan.
“Hừm, có chút kỳ lạ, vì sao lại không điều tra được ai nhỉ?” Úc Dạ Bạc dựa cằm vào lưng Tần Hoài Chu: “Không đúng, mấy con quỷ kia chết thảm như vậy, hơn nữa trên người đều có đặc điểm nhất định, dù thế nào cũng phải tra được một vài thông tin chứ?”
“Không bằng chúng ta mở rộng phạm vi điều tra? Có lẽ không phải tất cả lũ quỷ đều đến từ thành phố Y.” Trác Lê đề nghị.
“Cũng được.” Úc Dạ Bạc gật đầu, đồng thời vào trong nhóm chat hỏi những người làm nhiệm vụ khác, chuẩn bị thăm dò thông tin từ chỗ bọn họ.
Dưới sự bảo vệ của hai cao thủ đơn hàng của Trác Lê dễ dàng hoàn thành.
Còn phải mất một lúc nữa mới đến đơn giao hàng tiếp theo, hai người tìm một quán net đông khách nhất trong khu trung tâm thương mại để ngồi. Vốn dĩ Trác Lê còn tưởng rằng bởi vì đàn ông dương khí nặng nên mang lại cảm giác an toàn, nhưng không ngờ Úc Dạ Bạc lại có sắp xếp khác.
Cậu đăng nhập Wechat liên lạc với một người bạn học cũ, đi thẳng vào vấn đề: “Đặng Tường, cậu có thể hack hệ thống công an thành phố Y không?”
Đặng Tường: “Phí không rẻ.”
Úc Dạ Bạc: “Báo giá.”
Chờ đối phương báo giá xong, mắt Úc Dạ Bạc còn chưa thèm chớp thì Tần Hoài Chu đã sảng khoái chuyển khoản gấp ba.
“Ông chủ Úc quá hào phóng rồi, dạo này đang phất lên hả? Cậu muốn thông tin của ai?”
Úc Dạ Bạc gửi qua hai chữ: “Người chết.”
“Chết lúc nào?”
“Người chết trong vòng một năm qua.”
Tại sao lại là trong vòng một năm? Bởi sau khi đối đầu cùng gã đàn ông ngược mặt một hồi thì không phải cậu không thu hoạch được manh mối gì.
Úc Dạ Bạc chú ý tới chiếc mũ màu đỏ của gã, là hàng đạo nhái của một thương hiệu xa xỉ, logo phía trên đều bị in lệch.
Sở dĩ cậu biết đến nó cũng là bởi vì năm ngoái bạn trai Úc nữ sĩ sang chơi đã tặng cậu một chiếc hàng thật.
Giá mũ hơn hai mươi nghìn tệ, là mẫu mới được ra mắt vào thời điểm đó.
Vì vậy cậu có thể chắc chắn gã đàn ông mặt ngược phải chết trong vòng một năm đổ lại.
Úc Dạ Bạc gõ hết đặc điểm của mấy con quỷ kia, sau đó dựa vào tất cả tài hoa vẽ vời phác thảo cho Đặng Tường hai tấm sơ đồ.
Trác Lê bên cạnh giật mình: “Anh, anh cũng quá đỉnh rồi đó, chẳng lẽ bạn anh chính là hacker trong truyền thuyết?”
“Cũng gần giống vậy.”
Có lẽ đây chính là chỗ tốt của việc học chuyên ngành máy tính, quen biết rất nhiều cao thủ.
Thời trung học Úc Dạ Bạc được coi như một học sinh siêu giỏi, lấy thành tích thi đại học đứng top 50 toàn tỉnh thi đậu Đại học Y.
Sau này khi lên đại học rồi thì cậu lại biến thành một con sâu lười toàn tập, tất nhiên, cậu sâu lười không có nghĩa tất cả sinh viên khác cũng là sâu lười.
Hồi đấy trong lớp cậu có một học sinh mắc chứng nổi loạn trẩu tre từ hồi cấp ba, dốc lòng muốn làm hacker. Lúc còn đi học, tên kia bởi vì chướng mắt giáo viên thu phí phụ đạo bừa bãi thi cử không có hiệu quả mà hack bay hệ thống web trường, suýt chút nữa bị đuổi học thẳng cổ.
Sau này hắn tốt nghiệp đại học chạy ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh, nhưng vẫn chưa từ bỏ giấc mơ làm hacker vĩ đại, ôm lý tưởng xâm nhập hệ thống lầu Năm Góc, dẫn dắt đất nước đi lên vị trí số 1 thế giới.
Lúc này bạn học hacker đang nhìn tin nhắn của Úc Dạ Bạc với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi: “?????”
“Úc Dạ Bạc, cậu nghiêm túc hả? Ông chú đội mũ đỏ mặc áo liền quần màu trắng? Cậu đang miêu tả về ông chú McDonald’s đấy à?”
“Không.” Úc Dạ Bạc khẳng định chắc nịch: “Giống loại quần yếm màu trắng của Mario hơn.”
“Đừng giỡn nữa cha, bên cậu đang là rạng sáng nhỉ, có phải cậu chưa tỉnh ngủ không?”
“Khoan đã, không phải cậu đang livestream đấy chứ? Cậu tính chuyển nghề sang kể chuyện kinh dị hả?” Đặng Tường lo lắng: “Anh bạn à, cậu đừng làm mấy chuyện ngu ngốc. Tôi vất vả lắm mới che giấu thân phận ẩn núp ở địch quốc đó.”
“Không có, cậu biết ID kênh livestream của tôi mà, không tin thì mở lên coi xem tôi có live không. Tôi nghiêm túc thật.” Úc Dạ Bạc thẳng thắn nói: “Bằng không cậu nghĩ vì sao tôi lại cho cậu gấp ba số tiền?”
Đặng Tường: “Được rồi, kẻ có tiền là lớn nhất. Tôi sẽ lật tung ghi chép tử vong trong vòng một năm cho cậu, có đủ điều kiện thì sẽ gửi sang.”
Úc Dạ Bạc: “Hãy làm nhanh nhất có thể.”
Mặc dù gặp phải đủ thứ kỳ quái, nhưng trực giác mách bảo cho Úc Dạ Bạc biết, có lẽ giữa chúng sẽ có một mối liên hệ nào đấy.
Chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là dọa người, ngoại trừ chế độ khó khăn của cậu ra thì về mặt cơ bản những người làm nhiệm vụ khác đều dễ dàng vượt qua không trở ngại, chỉ cần nửa giờ là có thể hoàn thành một đơn giao hàng.
Thời gian rảnh rỗi thật sự chỉ để cho họ ngồi tiệm net hack tài liệu sao?
Ước mơ của Trác Lê là “quay về quá khứ”, những người có mong muốn giống nhau đều tụ lại chỗ này, nhất định nhiệm vụ sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Và bọn họ cũng chỉ biết được mối liên quan giữa lũ quỷ từ việc điều tra sơ yếu lý lịch.