Có kinh nghiệm lần trước, lần này Úc Dạ Bạc không đến mức quá ngạc nhiên, nhưng vẫn có chút sởn tóc gáy.
Bởi vì… Tần Hoài Chu trong máy tính có gì đó sai sai.
Vì để xác nhận đây thực sự là anh, Úc Dạ Bạc gõ chữ: “Tần Hoài Chu, giơ tay trái lên.”
Người trong màn hình giơ tay trái.
“Tay phải.”
Người đàn ông làm theo.
Đến tận lúc này Úc Dạ Bạc mới dám khẳng định người trong màn hình là Tần Hoài Chu.
“Tần Hoài Chu, tôi biết vì sao anh không nhìn thấy rồi.”
Tần Hoài Chu: “?”
Úc Dạ Bạc: “Bởi vì trên đầu anh có một cái khăn voan đỏ.”
Nếu không phải Tần Hoài Chu thích mặc quần áo của cậu, hôm nay ra ngoài cũng nhất quyết khoác áo cậu thì chắc cậu sẽ không thể nhận ra ngay đây là người nào.
Tần Hoài Chu: “Khăn voan đỏ?” Nghe thấy lời nói kinh khủng như thế anh không hoảng sợ chút nào, trái lại bình tĩnh hỏi: “Có phải là loại giống trong ‘Vợ nhỏ tinh nghịch của thiếu hiệp’ không?”
Úc Dạ Bạc: “…‘Vợ nhỏ tinh nghịch của thiếu hiệp’ gì cơ? Giống trong phim cổ trang bình thường ấy, không đúng, rốt cuộc hằng ngày anh xem phim vớ vẩn gì thế hả?”
Thẻ đạo cụ Tần Hoài Chu học theo chủ nhân nhà mình, bình thường cũng không ra ngoài, ngoại trừ việc dính Úc Dạ Bạc như sam thì chính là lướt web xem thời sự, thỉnh thoảng cày phim với mẹ Úc.
Tần Hoài Chu: “Là phim lần trước anh nói ánh mắt nữ chính có chút giống em ấy.”
Nói xong còn nhanh chóng bổ sung thêm: “Tất nhiên cô ta không đẹp bằng em rồi.”
Úc Dạ Bạc: “……” Anh câm miệng cho tôi.
Chẳng có thằng đàn ông nào được khen xinh đẹp mà vui vẻ cả.
Cậu kéo chủ đề càng nói càng trôi xa về: “Anh không sờ thấy gì trên đầu sao?”
“Để anh thử.” Tần Hoài Chu trong màn hình đưa tay lên đầu, nhưng cảnh tượng quái dị lập tức xuất hiện. Lòng bàn tay anh dán lên khăn voan đỏ nhưng ngón tay lại hướng ra ngoài, sờ theo hướng ngược lại.
Một người đàn ông cao lớn, còn là người đàn ông cậu gặp mỗi ngày, trên đầu đội chiếc khăn đỏ rực rỡ, nâng tay liên tục làm động tác vén khăn với không khí, giữa căn phòng u ám, hình ảnh thoạt nhìn vô cùng khiếp người.
Hơi thở của Úc Dạ Bạc có chút ngưng trệ, không cần phải nói, chắc chắn Tần Hoài Chu không muốn làm vậy mà là chính anh cũng không thể gỡ chiếc khăn voan trên đầu. Chỉ cần có ý nghĩ này thôi bàn tay sẽ tự động vòng quanh chiếc khăn kia.
Ngay cả cúi đầu thì chiếc khăn voan cũng dính chặt vào đầu người đàn ông, muốn vứt cũng không vứt được.
Vì thế sau khi thử vài lần, Tần Hoài Chu đành từ bỏ: “Tiểu Dạ, ban nãy em nói anh không thể nhìn thấy là do chiếc khăn trên đầu, vậy em có thể nhìn thấy đồ vật xung quanh anh không?”
Úc Dạ Bạc hồi âm: “Nhìn được.” Nếu cậu đoán không sai: “Anh đang ở trong trò chơi.”
Cuối cùng người đàn ông cũng nhíu mày: “Trò chơi thế nào?”
“Trò chơi cổ trang.” Úc Dạ Bạc kể những gì mình trải qua cho Tần Hoài Chu, hơn nữa còn miêu tả khung cảnh xung quanh cho anh.
Bây giờ Tần Hoài Chu đang ở “khuê phòng” mà Úc Dạ Bạc “tỉnh lại” khi chơi game.
Vốn dĩ lần đầu chơi game còn không thấy gì, hiện tại nhìn lại, từng món đồ nội thất bằng gỗ lim đều đỏ đến bất thường. Bình thường đồ nội thất gỗ lim đều có màu đỏ sậm, nhưng đồ trong căn phòng lại mang sắc đỏ tươi diễm lệ, hơn nữa xúc cảm kia… giống như làm từ xương người dính máu.
Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu bước hai bước cho mình xem, đột nhiên phát hiện anh đi vòng quanh tại chỗ, tay chỉ có thể sờ vách tường đối diện.
Chàng trai ngồi ngoài còn thử vươn tay sờ màn hình máy tính, nhưng không thể xuyên vào như trước kia.
Xem ra lần này không thể đi vào thông qua máy tính.
Cũng phải, nhà ma thời xưa lấy đâu ra máy tính?
“Chiếu theo tình hình hiện tại, tôi đoán anh cần tìm manh mối trong cổ trạch…” Úc Dạ Bạc dừng một chút, nghĩ tới tấm gương cổ: “Đúng rồi, tìm gương cổ!”
Nếu do cậu gom đủ các mảnh gương cổ dẫn quỷ ra, vậy nếu đập nát chiếc gương kia thì nữ quỷ sẽ trở về chứ?
Cho nên bây giờ Tần Hoài Chu bên kia khá an toàn.
Đợi đến khi nữ quỷ quay về Úc Dạ Bạc có thể trốn khỏi tòa nhà hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần ấn nút triệu hồi thì Tần Hoài Chu sẽ lập tức trở về điện thoại.
Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc tiếp tục gõ chữ: “Tần Hoài Chu, giờ anh rẽ phải, sau đó bước chân trái.”
“Dừng lại, không, lui về sau một chút, mũi chân chếch 45 độ, sau đó đưa chân trái lên trước chân phải, một đường thẳng tiến.”
Người đàn ông trong màn hình làm theo, tuy chỉ là một bước nhỏ nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh đi loanh quanh tại chỗ, anh sờ được tấm bình phong phía sau.
Quả nhiên Tần Hoài Chu bị tấm khăn voan ảnh hưởng đến khả năng xác định phương hướng, giờ đã tìm được cách giải quyết vấn đề, có Úc Dạ Bạc chỉ huy anh có thể ra ngoài tìm tấm gương cổ kia.
Úc Dạ Bạc nhớ rõ mình lắp gương đồng trong căn phòng cuối hành lang, nói không chừng nó vẫn còn ở đó.
Phiền toái duy nhất là cậu cần thời gian để dùng điện thoại gõ chữ, không giống Tần Hoài Chu vốn đang trong app chỉ cần dùng ý niệm. Vì vậy người đàn ông dưới sự hướng dẫn của cậu bước đi như robot, từng bước từng bước vô cùng mất tự nhiên, nhưng ai bảo hết cách rồi chứ.
Mấy mét ngắn ngủn đã mất hơn mười phút, vất vả lắm mới đi đến được cửa phòng.
Úc Dạ Bạc lại đột nhiên phát hiện một chuyện cực kì kinh dị.
Hình như chiếc khăn voan đỏ trên đỉnh đầu Tần Hoài Chu hơi nhô lên một chút, tuy không quá rõ ràng nhưng đây tuyệt đối không phải kích thước và hình dạng đầu người nên có.
…Tưởng như, bên trong còn một cái đầu người khác, đang từ từ lớn lên!
Úc Dạ Bạc bị suy đoán của bản thân dọa cho giật mình, đổ mồ hôi lạnh. Cậu nhận ra bản thân không thể tiếp tục lề mề, nếu cái đầu người kia hoàn toàn mọc ra thì Tần Hoài Chu… còn sống nổi sao?
Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc không kìm được cơn hoảng loạn bủa vây, quyết định mạo hiểm thử một lần. Cậu từ từ đứng thẳng người, cố gắng không phát ra tiếng động, chầm chậm lấy tai nghe trên vách tường xuống.
Bình thường livestream cậu hay dùng loa ngoài, trừ bỏ trò chơi cần nghe tiếng bước chân thì gần như không dùng tai nghe.
“Thịch, thịch, thịch, thịch!”
Một động tác đơn giản ngày thường chỉ mất hai giây hoàn thành, nhưng giờ phút này Úc Dạ Bạc lại làm vô cùng cẩn thận, bởi vì chẳng cần quay đầu thì tiếng tim đập như muốn bay khỏi lồng ngực đã nói rõ cho cậu, nữ quỷ mặc áo cưới vẫn còn bay ngoài cửa sổ.
Cậu mất hơn hai phút mới tháo xong tai nghe ngay dưới mi mắt nữ quỷ, sau đó cẩn thận rút phích cắm micro máy tính và thay bằng tai nghe.
“Thịch, thịch, thịch, thịch!”
Giữa căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập dồn dập, ngón tay Úc Dạ Bạc cũng hơi phát run. Cậu ngồi trở về ghế, hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể, thì thầm: “Tần Hoài Chu, anh có nghe thấy không?”
Tần Hoài Chu ngẩn ra, trả lời: “Có thể.”
Cậu đoán đúng rồi, cũng giống như việc trong TV lần trước, Tần Hoài Chu có thể thông qua TV nhìn thấy và nghe thấy tiếng cậu, bây giờ cậu cũng vậy, chẳng những có thể nhìn thấy mà còn có thể truyền âm thanh vào.
Tần Hoài Chu: “Tiểu Dạ, em đừng nói nữa.”
Úc Dạ Bạc mang theo trái tim đập điên cuồng, nghiêng người nhìn thoáng qua mặt gương, chiếc váy đỏ tươi vẫn bay bay trước cửa sổ, cơn gió thổi qua khiến làn váy khẽ đung đưa.
“Giọng tôi rất nhỏ, nó không nghe thấy đâu. Tần Hoài Chu, trước mặt anh là cửa, không, là bên phải, không đúng, ngược với hướng bây giờ đang đứng, anh sờ được không?”
“Sờ được.” Tay Tần Hoài Chu chạm lên cánh cửa gỗ khắc họa tiết, cẩn thận úp tai lên ván cửa xác định xem bên ngoài có bất thường nào hay không.
Mười mấy giây sau, anh mở cửa phòng.
Bên ngoài chính là hành lang Úc Dạ Bạc chạy qua lúc trước. Không biết đèn lồng treo trên vách tường đã tắt sạch từ bao giờ, chỉ còn ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh trăng rọi xuống hàng cây ngoài ô cửa sổ khiến hàng cây ánh một màu xanh mướt, cũng làm cho chiếc khăn voan màu đỏ trên đỉnh đầu Tần Hoài Chu nhuộm xanh theo.
Đỏ phối với xanh tạo thành loại màu mà ngày thường bị người ta chê xấu đến phát khóc, nhưng trong hoàn cảnh này bỗng âm u đến lạ.
Cứ nghĩ mà xem, một người với chiếc khăn voan đỏ trùm đầu đứng giữa hành lang bằng gỗ vắng tanh trống trải… Hình ảnh muốn bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu kinh dị.
Úc Dạ Bạc im lặng mím chặt môi, chợt nhớ mình từng chơi qua một game tên là “Minh hôn”. Bên trong cũng có khung cảnh tương tự, nhưng đó chỉ là đồ họa, còn đây lại đổi thành người thật.
Dù cho bản thân hiểu rõ về người đàn ông trong kia thì hiệu ứng kinh dị cũng vẫn tăng lên gấp bội.
Nếu đổi thành người chơi nhát gan nào khác, phỏng chừng đã sớm bị dọa phát khóc.
Ngay khi Úc Dạ Bạc định tiếp tục dẫn đường chỉ Tần Hoài Chu, cậu đột nhiên nhìn thấy một màu đỏ chói mắt phản chiếu trên màn hình máy tính!
Úc Dạ Bạc tháo tai nghe, đờ mờ, lúc này mới nghe thấy tiếng tim đập lên tới đỉnh điểm “Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!”.
Chẳng biết bộ váy cưới màu đỏ đã chui vào từ lúc nào, đang bay lửng lơ ngay sau cậu!
Cơ thể Úc Dạ Bạc như bị ấn nút tạm dừng, cậu đột nhiên xoay người, chợt nghe thấy giọng nữ kinh khủng tràn ngập oán niệm thì thầm bên tai.
“Tôi tìm thấy cậu rồi!!”
Giây tiếp theo, hai ống tay áo màu đỏ phi ra, quấn chặt hai tay Úc Dạ Bạc, kéo mạnh về sau.
Váy cưới nhìn qua có vẻ mỏng manh mềm mại nhưng lực kéo lại lớn đến đáng kinh ngạc, tựa như móng vuốt chim ưng quắp chặt con mồi, mấy chục điểm lực bộc phát của Úc Dạ Bạc đứng trước nó chả khác chi trò đùa. Cậu vừa giãy giụa vừa bị nó kéo lê.
Váy cưới đỏ tươi như dí sát mặt, làn váy đung đưa một cách quỷ dị, bên trong rỗng tuếch, nhìn kỹ lại thì màu sắc mặt trong chiếc váy đỏ tươi giống hệt màu da người, nhưng sẫm hơn một chút, hơn nữa phía trên còn chảy máu đầm đìa.
Hệt như một tấm da người bị xé ra rồi dính vào!
Úc Dạ Bạc không có cách nào tưởng tượng nổi lai lịch của lớp da kia. Hiển nhiên chiếc váy này muốn ăn cậu, cắn nuốt máu thịt của cậu, cho đến khi chỉ còn một tầng da mỏng dính.
“Buông ra! Buông ra!” Úc Dạ Bạc dùng hết sức giãy giụa, ban nãy vì để bò đi dễ dàng nên cậu đã cất bùa định thân vào túi, bây giờ bị trói chặt khiến cậu không có cơ hội lấy lá bùa ra.
Điều may mắn duy nhất là trên tay Úc Dạ Bạc còn cầm điện thoại, hơn nữa còn đang mở giao diện app, mắt thấy cơ thể sắp bị váy cưới bao phủ…
Giữa thời khắc hung hiểm, Úc Dạ Bạc thậm chí còn bình tĩnh hơn bình thường. Cậu cố nén sợ hãi nhìn hai tay đã chui vào trong váy cưới, ngón tay cậu ấn lên góc bên trái màn hình.
Đầu tiên thoát khỏi giao diện trò chuyện của app.
Sau đó ấn vào kho cá nhân ở góc dưới bên phải.
Úc Dạ Bạc cảm giác được làn da người bên trong bắt đầu ngo ngoe rục rịch, da tay như bị kim nhọn châm chích, cậu cắn chặt răng cố nén cơn đau.
Ngón tay trượt lên ấn nút đạo cụ.
Hy vọng trí nhớ của cậu không sai, hy vọng ấn đúng, cái gì cũng được… chỉ cần có thể triệu hồi thì cậu vẫn còn đường sống!
Ngay khi cả cánh tay chui vào váy cưới, bề mặt da nóng ran như bị bỏng, Úc Dạ Bạc đau đến sắp mất cảm giác, cố dùng chút sức cuối cùng ấn nút triệu hồi.
Chiếu theo định luật bảo toàn nhân phẩm, cuối cùng Úc số nhọ suốt hai mươi ba năm cũng được một lần đỏ, cậu thành công triệu hồi thẻ thuấn di, hơn nữa còn may mắn thuấn di đến cạnh cửa.
Cậu nâng tay nhìn, còn ổn, cũng không thực sự tổn thương đến da, chỉ là mặt trên dính chút chất lỏng màu đỏ ghê tởm, nhưng giờ không phải lúc rảnh rỗi đứng lau chùi. Úc Dạ Bạc lập tức ấn mở app, triệu hồi một tấm thẻ đạo cụ khác “Con trai của quỷ”.
“Gào!” Xương trắng nhỏ vừa ra đã thấy có quỷ muốn chơi chết chủ nhân nhà nó, lập tức há hàm răng sắc nhọn lao qua.
Nữ quỷ váy cưới đuổi theo bị đụng trúng.
“Quỷ nhỏ, ngăn ả lại!”
Xương trắng nhỏ: “Gào ùm!”
Úc Dạ Bạc thừa cơ mở cửa chạy thoát, phi như bay đến bên cửa lớn.
Bên ngoài hành lang không một bóng người, đèn cảm ứng lại bị hỏng, bốn phía tối om, chỉ có bảng đèn thoát hiểm tỏa ánh sáng xanh lục cùng chiếc cửa chống trộm đen xì lạnh lẽo trước mặt.
Bình thường hành lang người qua kẻ lại bỗng trở nên cực kỳ âm trầm.
Úc Dạ Bạc vọt tới thang máy ấn nút.
Nhanh lên, nhanh lên nào!
Sao trước kia cậu không biết thang máy trong khu chung cư chậm thế nhỉ. Tưởng chừng đã trôi qua cả thế kỷ, nhìn thang máy từ tầng trệt đi lên, nửa ngày mới tới lầu 15 khiến lòng cậu nóng như lửa đốt.
“Thịch, thịch, thịch, thịch!”
Tiếng tim đập lại xuất hiện.
Chết tiệt, không còn kịp rồi, chạy!
Úc Dạ Bạc nhanh chóng đưa ra quyết định, xoay người lao vào cầu thang thoát hiểm, đang muốn chạy xuống, lại đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người, chuyển hướng chạy lên trên.
Ngay khi cậu rẽ vào hành lang lầu trên thì bóng đỏ xuất hiện ngay trước cầu thang thoát hiểm!
“Ở đâu rồi… Ở đâu rồi… Ở đâu rồi?!” Con mồi đã tới tận miệng còn chạy thoát khiến nữ quỷ càng trở nên táo bạo, âm thanh thê lương giữa cầu thang thoát hiểm như bị phóng đại vô hạn, oán khí ngút trời.
“Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!”
Úc Dạ Bạc nắm chặt tay vịn cầu thang, trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực!