Xùy xùy! Ngoại tình là cái cmn gì!
Úc Dạ Bạc lập tức chấn chỉnh suy nghĩ trong lòng, mẹ nó, suốt ngày ở chung với tên Tần Hoài Chu bốc mùi gay nên suy nghĩ của cậu cũng bị đồng hóa biến thành gay luôn rồi.
Cậu còn chưa kịp nhìn thấy rõ bộ dạng của vật nhỏ kia trông thế nào đâu, sao anh ta đã quẳng nó ra ngoài chứ.
Khi cậu đang muốn chất vấn con hàng này muốn giề, kết quả vừa ngước mắt lên đã đối diện với cặp mắt đen sâu thẳm, người đàn ông trông mong nhìn cậu.
Úc Dạ Bạc không biết phải làm sao, đột nhiên nhớ tới bài tiểu luận dài dằng dặc do hai fans nhỏ nhắn tin gửi mình.
Trong đó nói ánh mắt Tần Hoài Chu rất đa tình, lúc bị anh nhìn chăm chú, ánh mắt vừa thâm tình lại vừa dịu dàng, lực sát thương level max.
Hình như bây giờ Úc Dạ Bạc hơi hiểu được ánh mắt đa tình đó là gì rồi.
Hai bên cứ vậy nhìn nhau mười giây, cuối cùng Úc Dạ Bạc lại bị đánh bại.
Cậu thực sự không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu của thẻ đạo cụ nhà mình!
Nhưng Úc tồi theo chủ nghĩa thực dụng lại trợn mắt nghĩ, dù sao quỷ nhỏ kia cũng không giỏi bằng Tần Hoài Chu, thôi mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Thấy sự chú ý của Úc Dạ Bạc đổ về người mình, Tần Hoài Chu hài lòng, quay đầu nhìn quỷ nhỏ nào đó định lén lút bò theo góc tường trở về, lập tức tặng cho nó ánh mắt hình viên đạn khiến bộ xương nhỏ sợ tới mức ngã thành bộ xương rời.
Nhóc – xương rơi đầy đất – xương khô: QAQ
Huhu, gã đàn ông này quá đáng sợ! Nhưng chủ nhân của nó lớn lên cũng đẹp trai thật, nó thích lắm á!
Thiện cảm tăng level max.
Cất tấm thẻ đầu lâu này đi, từ nay về sau trong điện thoại Úc Dạ Bạc lại có thêm một nhóc lảm nhảm dông dài.
Tuy nhiên không giống Tần Hoài Chu chuyên treo lời cợt nhả bên miệng, dường như nhóc xương khô còn chưa biết nói chuyện, chỉ biết gửi mấy tin nhắn như “Gào ùm~ gào ùm~ (づ●─●)づ”
Úc Dạ Bạc nhìn không hiểu, nhưng cậu cảm thấy có lẽ tên nhóc này sẽ có tiếng nói chung với Tiểu U Linh trong nhà.
Sau khi tạm biệt Mục Lị, Úc Dạ Bạc nóng lòng không chờ nổi, ngay đêm hôm đó ngồi máy bay về thành phố Y.
Quả nhiên, “ma ốm” vừa xuống máy bay đã bắt đầu cảm lạnh ho khan.
Nhưng rời khỏi cái thành phố phương Bắc lạnh lẽo bị băng tuyết bao phủ kia, Úc Dạ Bạc cảm thấy đâu đâu trong quê nhà mình cũng thuận mắt hết, tâm trạng cực vui.
Lúc về đến nhà có phá lệ ôm Tiểu U Linh xoa lấy xoa để với khuôn mặt vui vẻ.
=v=
Úc nữ sĩ làm cho họ một bàn ăn lớn.
Sau khi ăn uống no say, Úc Dạ Bạc uống thuốc nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau tỉnh lại cơn cảm lạnh đỡ hơn nhiều, cậu bật máy tính, streamer lặn mất hút sáu ngày vừa mở máy đã thu được một nùi tin nhắn oanh tạc.
“Huhuhu, tên Khoai Dẻo kia sao hôm nay mi không livestream, đi đâu rồi hở QAQ!”
“Em ngồi mòn đít đợi từ thứ hai đến thứ bảy mà sao chưa thấy Úc Thu Thu mở livestream!”
“Con trai Úc của ta, đừng nói con làm chuyện ngu ngốc gì rồi nhé, có phải bất ngờ gặp chuyện không may?”
“Anh Úc ơi anh không sao chứ? Xảy ra chuyện gì à?”
Là một trạch nam game thủ có thâm niên, trước khi bị app Nhiệm vụ kinh dị ràng buộc thì Úc Dạ Bạc cửa trước không ra cửa sau không bước, hàng tuần cố định livestream bốn ngày, ngay cả 30 Tết cũng ở nhà chơi game, quyết chí làm một streamer mẫu mực trong giới.
Bây giờ chủ thớt chăm chỉ đột nhiên biến mất, ngay cả tài khoản nền tảng cũng không đăng nhập trong suốt sáu ngày khiến đám fans vô cùng không quen, nháo nhào nhắn tin hỏi thăm.
Trước tiên Úc Dạ Bạc báo bình an trong fanpage, buổi tối đúng hẹn mở livestream, tìm một game kinh dị mới ra. Vốn chuẩn bị chơi một mình nhưng Tần Hoài Chu cứ nhì nhèo một hai phải xem cuộc vui, sau khi bị cậu từ chối mấy lần anh không ư hử gì, mở tài khoản donate liên xoành xoạch cho cậu.
[Tần Hoài Chu thưởng hoa x10000]
[Tần Hoài Chu thưởng hoa x10000]
[Tần Hoài Chu thưởng hoa x10000]
[Tần Hoài Chu thưởng hoa x10000]
…
Sau khi nhận được thông báo chuyển khoản mấy chục nghìn tệ, tra nam nhỏ hai mắt sáng rực đồng ý.
Vì vậy, từ phong cách “nghiêm túc nghiên cứu game kinh dị” bị chuyển thành:
Tần Hoài Chu: “Tiểu Dạ, anh bị quỷ bắt được rồi, cứu anh.”
Úc Dạ Bạc: “Sao anh gà thế hả.”
Tần Hoài Chu: “Dù sao cũng có em cứu mà.”
Úc Dạ Bạc: “Lần sau còn lâu mới cứu.”
Tần Hoài Chu: “Tiểu Dạ, anh lại bị bắt rồi.”
Úc Dạ Bạc: “…Báo tọa độ.”
Các fans:???
Miệng chê nhưng cơ thể thành thật của Khoai Ngốc đáng yêu chết mất! Rõ ràng chỉ là hình thức tổ đội bình thường nhưng chả hiểu sao đám fans lại ngửi thấy mùi khoe khoang yêu đương?
Rì pọt, dám lừa chó độc thân!
Hai fans hâm mộ nhỏ phấn khích: Rắc thính rồi rắc thính rồi!
Vì thế hơn một tháng tiếp theo cuộc sống thường nhật của Úc trạch nam trở về trạng thái bình thường, ăn ngủ chơi game.
Chỉ là Tết Âm lịch đang đến gần, bạn trai của Úc nữ sĩ tới nước Z, Úc nữ sĩ chuẩn bị dẫn người đó về quê gặp cha mẹ.
Úc Dạ Bạc chưa bao giờ có cảm giác với Tết.
Khi cậu còn nhỏ, Úc nữ sĩ vì bận rộn công việc nên ăn Tết cũng ăn ở nơi đi diễn, căn bản không có thời gian về nhà, chỉ có thể đưa cậu về quê.
Ông bà ngoại cậu vẫn luôn cảm thấy Úc nữ sĩ làm mất hết mặt mũi tổ tiên vì chưa chồng mà chửa, nếu bị hàng xóm láng giềng biết sẽ xì xào bàn tán, do đó luôn giấu cậu đi không cho phép cậu gặp mặt người ngoài, cả dịp Tết Âm lịch cậu đều bị nhốt trong căn phòng nhỏ.
Tuổi thơ của Úc Dạ Bạc, Tết Âm lịch chưa bao giờ có lì xì và áo mới.
Sau này khi đã chuyển vào nhà họ Ngô, một nhà người ta sum họp, cậu với tư cách là một đứa con ngoài giá thú tất nhiên sẽ không ngốc nghếch chạy đến góp vui.
Cho nên với Úc Dạ Bạc, ăn Tết cũng không phải chuyện đáng vui mừng, những kẻ họ hàng kia có hay không cũng không quan trọng.
Cậu chỉ muốn vùi đầu ở nhà chơi game một mình như năm ngoái.
Nhưng mà cậu đã quên, năm nay có chút khác biệt, đó là nhiều thêm một tai họa tên Tần Hoài Chu.
Đêm giao thừa, Úc Dạ Bạc lái xe đưa Úc nữ sĩ và bạn trai ra sân bay rồi lái xe quay về bãi đỗ xe ngoài trời dưới chung cư.
Cậu xuống xe, vừa định trộm rít điếu thuốc thì một bàn tay thon dài đã vươn ra, ngón tay với khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc từ trong miệng cậu.
“…” Úc Dạ Bạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai im hơi lặng tiếng đứng dựa cửa xe, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, Úc Dạ Bạc đau đầu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Chờ em đã lâu.” Tần Hoài Chu dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném đi, chuẩn xác rơi vào thùng rác, đoạn khẽ cười: “Tiểu Dạ, chúng ta đi xem pháo hoa đi.”
Anh lấy điện thoại, bên trên là quảng cáo lễ hội pháo hoa thành phố Y.
“Gần lắm á, ở ngay ven sông Đại Miếu, đi xe có mười mấy phút thôi.”
“Không đi, lạnh lắm.” Úc Dạ Bạc thờ ơ từ chối, gió lạnh thổi qua khiến cậu rụt cổ vào trong áo.
Tần Hoài Chu như sớm đoán trước, lấy chiếc khăn quàng mới mua quấn quanh cổ Úc Dạ Bạc: “Vận động nhiều sẽ không lạnh nữa.”
“Không muốn vận động, pháo hoa có cái gì đẹp chứ.”
“Nhưng anh chưa từng thấy.” Người đàn ông vô cùng quen tay giúp Úc Dạ Bạc buộc thắt nút khăn thành nơ con bướm, chặn cái miệng nhỏ định từ chối của cậu, chỉ để lộ ra hai con mắt trợn trừng, sau đó lôi cậu đến trước cửa khu chung cư.
Đúng như lời anh nói, đi xe taxi chỉ cần mười phút, nhưng lễ hội pháo hoa còn hơn hai tiếng nữa mới bắt đầu, hai người chỉ đành đi dạo trên đường trước.
Đại Miếu là một trong những điểm thăm quan nổi tiếng nhất thành phố.
Thời cổ là ngôi miếu dùng để thờ cúng các vị thần linh, bây giờ trở thành phố ăn vặt du lịch nổi tiếng.
Ngày thường cũng có rất nhiều người tới đây dạo phố, đêm Tết như này thì càng miễn bàn.
Đường phố rộn ràng, cửa hàng hai bên treo đầy đèn màu, loa phát bài hát chúc mừng năm mới, người người qua lại nô nức. Có khách du lịch từ nơi khác đến, có cha mẹ dẫn con đi chơi, có đôi tình nhân dắt tay đi qua phố nhỏ.
Vẻ mặt Úc Dạ Bạc dán đầy mấy chữ “Chán chết mất, tôi muốn về nhà” rất chi lạc quẻ, thẳng cho đến khi Tần Hoài Chu đưa cho cậu một hộp khoai lang nướng.
Úc Dạ Bạc: Thơm quá.
Là khu phố ăn vặt nổi tiếng, hiển nhiên ở đây bán tất cả mọi thứ, từ kẹo hồ lô, trà sữa, takoyaki, BBQ nướng, bánh rán, mì căn, đậu hủ thối, khoai lang, gà rán, bánh canh cua…, gì gỉ gì gi cái gì cũng có.
Phàm là thứ Úc Dạ Bạc cảm thấy hứng thú, cho dù là xếp hàng bao lâu Tần Hoài Chu cũng mua cho cậu.
Ban đầu Úc Dạ Bạc chỉ cầm hai bắp ngô nướng, sau đó tay trái xiên cua, tay phải râu mực, miệng cắn một viên đường phèn nhỏ. Tần Hoài Chu bên cạnh tay cũng cầm thùng giấy lớn, bên trong nhét đủ các loại xiên que, trên tay còn treo ly trà sữa.
Úc Dạ Bạc kêu cay một tiếng, Tần Hoài Chu lập tức giơ tay đưa ống hút đến bên miệng cậu, chờ cậu uống xong còn lau miệng cho.
“Búp bê” Úc đã bị đồng hóa từ trong phó bản, cảm thấy mấy chuyện thế này hết sức bình thường.
Nhưng nó lại thu hút được ánh mắt của đám người qua đường, hai anh đẹp trai đi cạnh nhau đã đủ gây chú ý, càng miễn bàn đến sự tương tác thân mật giữa hai người.
Bắt đầu có người thường xuyên quay đầu nhìn họ.
“A a a a, hai anh kia đẹp trai chết mất! Chồng tao hết luôn mày ơi! Bọn mình qua xin số điện thoại đi!”
“Đờ mờ đợi chút, hai người đó là một đôi à? Mày xem khăn quàng cổ của họ giống hệt nhau kìa!”
“Ghen tị chết mất, trai đẹp đều thuộc về trai đẹp hết rồi! Đúng là bạn trai nhà người ta, còn biết đút đồ ăn, chờ ăn xong còn lau miệng hộ.”
“Á đù, anh trai nhỏ kia còn bĩu môi, quá cmn đáng yêu…”
Có cô gái tỏ vẻ không hài lòng, đánh bạn trai một phát: “Anh coi người ta xem! Tôi chỉ muốn uống trà sữa đang hot trên mạng mà anh không giúp tôi xếp hàng mua! Anh có yêu tôi nữa không hả?”
Một em gái khác than thở: “Anh quá đáng vừa thôi, sao không cho em ăn nhiều hả, rốt cuộc anh có yêu em thật không!”
“Chậc chậc, anh xem người ta mà học, tôi bảo anh chờ một lát để tôi đi mua cái túi anh cũng ngại phiền, căn bản là anh đếch yêu tôi mà.”
Vâng, mấy đôi yêu nhau đi chơi đêm giao thừa, từng đôi từng đôi ra về trong không vui.
Úc Dạ Bạc chờ Tần Hoài Chu lau xong miệng, cuối cùng cũng cảm giác được có chỗ không đúng, hỏi người đàn ông: “Bọn họ đang nói gì thế?”
Tần – tâm cơ boy – Hoài Chu thuận thế ôm bả vai Úc Dạ Bạc, chứng thực mấy cái suy đoán của người qua đường: “Khen chúng ta đẹp trai.”
Úc – thẳng nam ngây thơ – Dạ Bạc: “Ồ.”
Bọn họ rất đẹp trai mà.
Thời gian vùi đầu vào ăn uống trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến 7 rưỡi, tiết mục pháo hoa sắp bắt đầu.
Chờ đến khi Tần Hoài Chu và Úc Dạ Bạc đến bờ sông thì đã có rất nhiều người rồi, xếp hàng dài từ quảng trường đến trước cửa Đại Miếu, từ xa nhìn lại chỉ thấy lúc nhúc đầu người.
Đến lúc đó cũng không biết là đi xem người hay xem pháo hoa nữa.
“Nhiều người thế hả?” Úc Dạ chẳng muốn chen chúc chút nào: “Không vui gì sất, chúng ta trở về đi.”
Tần Hoài Chu chớp mắt ra vẻ thần bí: “Đi với anh.”
Anh kéo Úc Dạ Bạc đến cửa sau Đại Miếu, năm nay Đại Miếu không có hoạt động rung chuông lúc 0 giờ, sau 6 giờ cũng đã đóng cửa, nhưng không biết Tần Hoài Chu làm cách gì mà bảo vệ lại để họ vào.
Tưởng Tần Hoài Chu dẫn Úc Dạ Bạc đến tòa nhà cao nhất, ai dè lại kéo cậu trèo lên nóc nhà.
Chùa miếu là kiến trúc cổ xưa, mái nhà được lợp ngói, hai người tựa như mấy vị đại hiệp trong phim cổ trang ngồi trên mái ngói.
Tầm nhìn từ đây về phía bờ bên kia rất tốt, cảnh đêm xa xa và bờ sông Trường Giang được nhìn thấy không sót chút nào.
Chỉ là tối lửa tắt đèn, Úc Dạ Bạc sợ ngã lộn cổ, theo bản năng túm tay Tần Hoài Chu.
Người đàn ông dùng sức nắm lại tay cậu, hai mắt trong đêm sáng rực: “Tiểu Dạ, có anh ở đây, đừng sợ.”
Hai người mới vừa ngồi xong thì tiết mục pháo hoa bắt đầu.
Cùng với tiếng rầm vang lên, bông pháo đầu tiên nở rộ giữa trời, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng
Như nốt nhạc đầu tiên của bản giao hưởng, ngay sau đó là vô số chùm pháo hoa nổ tung, tựa như đóa hoa nhiều màu nở rộ.
Rực rỡ lung linh sáng lấp lánh, bầu trời như biến thành đại dương của ánh sáng, huyên náo lạ thường.
Có người ở hoan hô, có người thét khản giọng, có người hò hét, toàn bộ bờ sông đắm chìm trong tiếng pháo hoa.
Chỉ có mái nhà cao cao này cách xa đám người huyên náo, như thể giữa đất trời chỉ còn lại hai người.
Ngay khi một bông pháo khác nổ tung, người đàn ông bên cạnh Úc Dạ Bạc đột nhiên nghiêng đầu, yên lặng nhìn cậu, đôi mắt đen thuần khiết kia phản chiếu ánh sáng rực rỡ phía chân trời.
Cánh môi mỏng khẽ mấp máy: “Tiểu Dạ, anh…”
Tiếng pháo nổ vang đúng lúc che mất nửa câu sau của Tần Hoài Chu.
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Anh nói: Tiểu Dạ, chúc mừng năm mới.”
“…”
Cũng không biết là do ánh sáng pháo hoa chiếu rọi hay nguyên nhân khác nào, hai má Úc Dạ Bạc chợt nóng bỏng.
“Ừ, chúc mừng năm mới.”
Đột nhiên cậu cảm thấy, ăn Tết như này cũng khá vui.