Chẳng lẽ là Tần Hoài Chu mang sao?
Dựa vào manh mối tìm được trước mắt, tuy rằng không có bằng chứng nào chứng minh Tần Hoài Chu đã từng đến đây, nhưng theo trực giác mách bảo, Úc Dạ Bạc cho rằng xác suất Tần Hoài Chu tới nơi này là rất lớn. Có lẽ anh là con của một hộ gia đình nào đó, hoặc cũng có thể là con của nhà hàng xóm gần đây.
Về điểm này Úc Dạ Bạc đã sai người đi điều tra.
Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Úc Dạ Bạc cũng sẵn sàng tin tưởng bạn trai mình, nếu anh thực sự làm vậy thì nhất định là có lý do riêng.
Kết hợp với thân phận thẻ đạo cụ bây giờ của Tần Hoài Chu, Úc Dạ Bạc lại nghĩ đến app. Liệu chuyện này có liên quan gì đến app Nhiệm vụ kinh dị không?
Vấn đề này chưa xong thì vấn đề khác đã tới.
Mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp.
Úc Dạ Bạc dừng dòng suy nghĩ đang bay xa, mặc kệ nói như thế nào thì cứ giải quyết vấn đề của nữ quỷ trước đã, tiễn cô ta xong rồi tiếp tục điều tra chuyện Tần Hoài Chu.
“Tần Hoài Chu…” Úc Dạ Bạc đang muốn nói gì, vừa ngẩng đầu lên bỗng phát hiện vẻ mặt của người đàn ông trở nên hơi khó coi.
Cậu nhìn xuống theo tầm mắt anh, lúc này mới phát hiện trên cánh tay mình cũng xuất hiện một lớp da cháy, lan từ khuỷu tay đến cổ tay.
Khuôn mặt kia vẫn còn mở rộng, hơn nữa ngũ quan ngày càng rõ ràng, đã ẩn ẩn có thể nhìn ra là khuôn mặt của một người phụ nữ, tròng mắt dữ tợn trên tay cậu như muốn lồi ra!
Giống hệt vết loét hình mặt người trong truyền thuyết.
Cái đệt!
Tầm mắt Úc Dạ Bạc vừa mới chuyển đến con dao gọt hoa quả đặt trên bàn trà thì Tần Hoài Chu đã nhanh chóng đứng dậy tịch thu.
Úc Dạ Bạc dùng sức nhắm chặt mắt, gần như là phải là dùng hết toàn lực mới dằn được cơn xúc động muốn cầm dao xẻo thịt. Đợi đến khi mở mắt ra thì giọng điệu cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều: “Không có việc gì, em sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy.”
Phải nói rằng nếu con người không tự ép buộc bản thân thì cũng sẽ không biết năng lực thích ứng của mình lại mạnh mẽ đến nhường nào. Đến lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt méo mó của con quỷ, cái loại cảm giác da đầu run lên vì kinh sợ đã phai nhạt không ít, chỉ còn dư lại dục vọng cầu sinh.
Phải nhanh chóng tìm được thi thể nữ quỷ, nếu không cũng chẳng cần chờ lần sau nữ quỷ quấn thân, có lẽ đến hừng đông ngày mai thôi cậu đã trở thành một cỗ xác chết lạnh lẽo.
Cậu mặc áo khoác Tần Hoài Chu đưa cho, che đi khuôn mặt đen đúa quái dị trên người, gọi mấy người giúp việc qua.
Trong lúc chờ người, Úc Dạ Bạc cảm thấy có hơi mệt mỏi, dù sao gần như suốt một đêm cậu không ngủ.
“Cậu Úc, cậu cho tìm chúng tôi sao?”
“Ừm.” Lúc trước Úc Dạ Bạc hỏi chuyện đã gặp qua hai người giúp việc dọn dẹp vệ sinh này.
Bọn họ nói rằng tất cả các khu vực trong biệt thự thường xuyên được dọn dẹp, không có điểm mù không ai lui tới.
Nói thì là nói như vậy, nhưng không loại trừ những nơi như mật thất hay tường ngầm.
Úc Dạ Bạc gật đầu, ngay khi chuẩn bị để hai người rời đi, cậu bỗng nhiên hỏi: “Biệt thự lớn thế này mà chỉ có hai người quét dọn thôi sao?”
Hai dì giúp việc sửng sốt: “Tất nhiên không phải, còn có vài người khác nữa, có cần tôi gọi mấy người đó lại đây không?”
“Không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Tần Hoài Chu, chúng ta đi tìm thử xem.”
Thời điểm Úc Dạ Bạc xuống lầu nhìn xung quanh, bất ngờ ngoài ý muốn phát hiện, không chỉ có hai dì giúp việc chuyên quét tước kia mà tất cả nhân viên trong biệt thự này, bao gồm cả bảo vệ, đều là những người cậu đã gặp ngày hôm qua. Nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì biệt thự này có hơn mười người giúp việc, tuy nhiên đến bây giờ cậu vẫn chưa từng thấy người khác ngoại trừ mấy người từng gặp kia.
Còn những người khác ở đâu rồi?
Sau khi hai người lục soát trong biệt thự, Úc Dạ Bạc kinh ngạc phát hiện không hiểu sao có một vài căn phòng lại mang cho cậu cảm giác quen thuộc, cứ như kiểu giống trong ấn tượng bảy tám năm trước của cậu.
Ví dụ như phòng ngủ của vợ chồng Ngô Diễm, thư phòng, thậm chí là phòng đồ chơi cũng giống nhau như đúc. Bởi vì mất trí nhớ nên Úc Dạ Bạc không dám nói chắc là mình có nhớ nhầm không, hoặc có lẽ nơi này thật sự chưa từng thay đổi.
Ngay cả cái hồ nhân tạo trồng đầy hoa sen phía sau biệt thự cũng không thay đổi chút nào…
Úc Dạ Bạc đứng trên ban công tầng ba nhìn xuống, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh cậu ngã xuống hồ chết đuối, khi đó hoa sen trong hồ cũng nở rộ như này.
Lại nói, thật ra cậu từng học bơi, bởi vì hai đứa em trai nhà họ Ngô của cậu cũng đang học bơi, bà Ngô vì không muốn để cho người ngoài nói ra nói vào nên cũng buộc cậu phải đi học.
Mặc dù cậu chẳng thích nó chút nào, nhưng sau khi bị buộc phải học bơi ba bốn năm cậu đã bơi giỏi hơn người bình thường rất nhiều. Tuy rằng hồ nhân tạo rất sâu, nhưng đó chỉ là nước lặng, không hiểu vì sao lúc trước cậu lại suýt chết ở chỗ này?
Mới đầu nhà họ Ngô nói Úc Dạ Bạc không cẩn thận ngã xuống, tuy nhiên rõ ràng xung quanh hồ nhân tạo cũng có lan can.
Sau đó bọn họ vẫn trốn tránh trách nhiệm, bảo camera giám sát đã ghi được là do đêm hôm khuya khoắt Úc Dạ Bạc không ngủ ham chơi chạy đi bơi, lại còn nhảy xuống hai lần. Lần đầu bình an đi lên, sau đó về nhà một lát lại chạy đi bơi, lần này mới chết đuối thật.
Không chết cũng bởi cậu may lắm rồi, không trách được ai.
Nhưng rốt cuộc đây có phải là sự thật không thì bây giờ cũng không biết được.
Khoan đã… Úc Dạ Bạc nhìn mặt hồ phủ đầy sen, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn, hoa sen sao nở vào mùa này?
“Tiểu Dạ, em qua bên đây đi.” Tần Hoài Chu đứng ngoài cửa gọi, cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Úc Dạ Bạc hồi hồn đáp, đi tới phòng bên cạnh.
Đây là một gian phòng khách khá kín đáo, người đàn ông đang đứng ở bên giường gõ tay lên trên vách tường phía sau, vách tường vang lên tiếng gõ rỗng.
Không ngờ thật sự có vách trống.
“Đập ra thử xem.” Úc Dạ Bạc sai người cầm búa tới đưa cho Tần Hoài Chu. Người đàn ông mới đập vài cái vách tường bên ngoài đã vỡ vụn, vôi và xi măng rơi đầy xuống đất, lộ ra chiếc túi nilon màu đen hình người phía trong.
Giống hệt mấy cảnh giấu xác vào tường trong phim truyền hình.
Đúng thật là giấu trong này!
Tần Hoài Chu kéo cái túi nilon lớn ra, tiếng sột soạt do túi ma sát với sàn nhà vang lên.
Úc Dạ Bạc ngồi xổm xuống, nhưng cậu không vội vàng mở chiếc túi ra ngay mà ngược lại còn hỏi Tần Hoài Chu: “Tần Hoài Chu, anh bảo sao nó lại ở chỗ này?”
Tần Hoài Chu suy nghĩ một chút rồi nói ra suy đoán: “Có lẽ nó thực sự có liên quan tới anh.”
“Tại sao anh lại nghĩ vậy?” Úc Dạ Bạc hỏi tiếp, song không ngờ lần này vừa mới ra, Tần Hoài Chu lại như bị cứng miệng nhìn cậu chằm chằm, không nói tiếng nào.
Sau đó ánh mắt của anh dần dần trở nên âm trầm quỷ dị… Úc Dạ Bạc bị nhìn đến độ da đầu run lên, im lặng một hồi, trước khi người đàn ông kịp ra tay, cậu nhặt chiếc búa dưới đất lên trước, đập mạnh về phía anh.
Đầu “Tần Hoài Chu” lập tức nứt ra như quả dưa hấu, nhìn lại lần nữa, có chỗ nào là con người chứ hả? Vốn dĩ đã sớm biến thành một mảnh da bị đốt trụi!
Quả nhiên cậu lại ở trong ác mộng!
Bảo sao nơi này chỉ có mấy người giúp việc cậu từng nhìn thấy, bởi vì chưa từng nhìn thấy thì tất nhiên là không có cách nào mơ được. Đồng dạng, làm sao mà gian phòng trong suốt tám năm lại không thay đổi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trong trí nhớ của Úc Dạ Bạc?
Hoa sen trong hồ nhân tạo cũng chỉ nở vào tháng sáu, cậu nhớ rất rõ, bởi vì đó là ngày Úc nữ sĩ đón cậu trở về.
Đây đều là những thứ trong tiềm thức của Úc Dạ Bạc!
Ngoài ra còn có một điểm nghi ngờ lớn nhất, quá thuận lợi.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy ảo giác rồi tìm ra chân tướng, lại cho đến khi tìm được thi thể, tất cả đều giống như nhấn nút tua nhanh, cứ như thể cậu nghĩ thế nào thì mọi chuyện sẽ phát triển y như thế đó.
Từ lúc phát hiện không đúng đến tận bây giờ mới có nửa tiếng, người bình thường rất dễ dàng rơi vào trạng thái không kịp phản ứng.
Cho nên tất cả những chuyện này đều đang dẫn dắt cậu thả lỏng cảnh giác!
Lần này cậu đã ngủ vào lúc nào? Là khi mới lục soát phòng? Hay là lúc tắm? Hoặc là cậu vốn chưa từng tỉnh lại?
Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc gương bên cạnh, phát hiện khuôn mặt màu đen đã phủ đầy tứ chi, khuôn mặt chúng nó vặn vẹo, giống như đang gào thét trong im lặng.
Úc Dạ Bạc thực sự bị làm ghê tởm đến độ buồn nôn, ngay khi cậu đang định đứng dậy chạy ra ngoài thì phía sau bỗng vang lên tiếng sột soạt. Bàn tay cháy đen lại xuất hiện trong chiếc túi nilon kia, nó duỗi ra nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Chàng trai vừa quay đầu nhìn, nữ quỷ đang chậm rãi bò lên lưng cậu, khuôn mặt đen xì kinh khủng dính sát vào vai Úc Dạ Bạc, lộ ra cái miệng lởm chởm răng nanh.
“Hì hì…”
Cái miệng thối rữa phát ra tiếng cười đắc ý, cánh tay dùng sức ôm chặt eo Úc Dạ Bạc từ đằng sau, làn da bị nữ quỷ đụng như lập tức gặp lửa thiêu, nóng rát đau đớn!
Đúng thật là cô ta muốn tìm được cơ thể, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn cơ thể của Úc Dạ Bạc!
Mắt thấy cô ta đã sắp bò lên trên người Úc Dạ Bạc.
“Reng reng reng…”
Lần này Úc Dạ Bạc nghe thấy rõ ràng, tiếng chuông điện thoại truyền ra từ trên đỉnh gác mái.
Ngay sau đó, cả người cậu như rơi xuống, toàn thân hơi co giật, sau đó tỉnh lại. Cậu mở mắt ra, phát hiện bản thân bị dùng ga trải giường cột lên ghế, miệng cắn hổ khẩu của Tần Hoài Chu.
(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái.
“Tần Hoài Chu…?” Úc Dạ Bạc vội vàng nhả ra, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng lại quên mất bản thân vẫn còn trên ghế, cả người ngã vào lòng Tần Hoài Chu.
“Tiểu Dạ, em tỉnh rồi?” Nhìn thấy vẻ mặt Úc Dạ Bạc khôi phục bình thường, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm đỡ cậu ngồi dậy. Úc Dạ Bạc chú ý đối phương bởi vì lo lắng mà toát cả mồ hôi lạnh.
Cậu vừa nhìn thấy tư thế này đã biết ngay mình vừa ngồi xuống sô pha chờ người giúp việc đi lên thì đã bị quỷ quấn thân, sau đó lại muốn tự làm hại mình. Tần Hoài Chu không còn cách nào, chỉ đành trói cậu vào một chỗ.
Nhưng mà hơn một trăm điểm lực bộc phát của cậu cũng không phải chuyện đùa, một phát giãy thoát khỏi ga trải giường rút cổ tay về, há miệng muốn cắn vào động mạch cổ tay.
Lấy sức cắn của con người còn có thể cắn đứt cả ngón tay chứ đừng nói chi là cắn nát mạch máu.
Tần Hoài Chu lại không dám dùng toàn lực kéo tay cậu, phỏng chừng là sợ sức mình sẽ bẻ gãy nên chỉ có thể nhét tay anh vào để cho cậu cắn.
“Đồ ngốc, anh không biết lấy thứ gì nhét vào miệng em hay sao?” Úc Dạ Bạc nhìn thấy vị trí hổ khẩu của người đàn ông có một vòng dấu răng máu thịt đầm đìa, bị cậu cắn xuống một miếng, sắc mặt cũng trở nên đen xì.
“Anh không nỡ.” Tần Hoài Chu nhìn Úc Dạ Bạc cúi đầu chăm chú băng bó cho mình, đôi mắt màu trà bởi vì đau lòng mà đỏ hoe, cứ như thể sắp khóc đến nơi, cố ý trêu ghẹo nói: “Anh cũng chưa từng nhét qua, làm sao có thể để cho thứ khác nhét vào trước được?”
“…Nhét …Cái gì?”
Úc Dạ Bạc ngây người hai giây mới hiểu được, một chiếc Maserati dài 200 mét chạy qua mặt cậu, nhất thời bao nhiêu áy náy đau khổ đều bay biến sạch. Cậu hít sâu một hơi, cố nén cơn xúc động muốn đánh người, băng bó cho tên đàn ông chó má này xong còn đập đầu anh một cái: “Anh còn muốn làm gì nữa hả?”
Tần Hoài Chu hếch khuôn mặt đẹp trai lên, nghiêm chỉnh đáp: “Thế đã là nhiều lắm rồi.”
Đúng lúc làm sao mà người đàn ông quên tắt kỹ năng đã bật lúc trước, vì thế Úc Dạ Bạc không cẩn thận lại nghe được tiếng lòng Tần Hoài Chu.
……Không, lần này đã không còn là tiếng lòng nữa mà biến con mẹ nó thành hình ảnh luôn!
Những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi thực sự khiến Úc Dạ Bạc trợn mắt há hốc mồm, phản ứng đầu tiên của cậu là, tư thế này thật sự có thể làm được sao?
Tần Hoài Chu giống như nhìn ra gì đó, ghé sát vào bên tai cậu hạ giọng nói: “Chúng ta cứ thử là biết có được hay không ấy mà?”
Sau đó anh lại bị thụi cho một đấm.
Hầy, quả nhiên cục cưng vẫn nóng tính như trước.
Nhưng bây giờ đúng thật là cũng không tiện.
Làn da cháy xém đen xì trên người Úc Dạ Bạc vẫn đang không ngừng lan rộng, tuy rằng không nhanh như trong mơ nhưng lúc này đã lan đến trước ngực, hơn nữa hình như sức mạnh của con quỷ cũng ngày càng tăng nhanh.
Lúc trước vẫn còn phải chờ đến tối Úc Dạ Bạc ngủ thiếp đi mới ra tay, mà bây giờ đang là ban ngày ban mặt, chỉ cần Úc Dạ Bạc lơ là chút thôi sẽ bị quấn thân.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến tối nay cậu sẽ đi đời.
Úc Dạ Bạc kể chuyện xảy ra trong mơ cho Tần Hoài Chu.
“Ba người kia không nói sai, thật ra Hà Nguyệt chính là nữ quỷ. Không, phải nói Hà Nguyệt là bị nữ quỷ hại chết rồi bị chiếm lấy cơ thể.”
Những chuyện nữ quỷ làm lúc này với Úc Dạ Bạc không phải là muốn vây khốn linh hồn của cậu ở trong mơ rồi sau đó chiếm lấy cơ thể cậu sao?
Thế nhưng bởi vì ý thức cá nhân của Úc Dạ Bạc quá mạnh nên năm lần bảy lượt đều bị cậu phá.
Còn cả tiếng chuông điện thoại không rõ lai lịch kia cũng là thần trợ công, nhiều lần vào thời khắc then chốt giúp cậu tỉnh táo lại, tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Cho nên chuyện ba người kia làm lúc trước đúng là phong ấn nữ quỷ? Vậy năm đó chắc hẳn cô ta đã bị phong bế mới đúng, nếu không họ đã chẳng bình an vượt qua năm năm.” Tần Hoài Chu nhẩm tính thời gian trong lòng.
“Ba người Hà Khôn phong ấn nữ quỷ vào năm 1983, sau đó ba người chết vào tháng 6 năm 1988, tại sao lại là năm 1988? Có phải là ai mở phong ấn không?”
“Sau đó vì sao nữ quỷ lại xuất hiện vào ba mươi hai năm sau?”
Đây cũng là điểm Úc Dạ Bạc khó hiểu nhất.
“Chẳng qua những thứ này cũng không quan trọng, có lẽ em đã biết nên tra được chuyện xảy ra trong quá khứ như thế nào.” Úc Dạ Bạc đặt máy tính lên giường, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh và video của các loại súng ống vũ khí.
“Em xem mấy thứ này làm cái gì?” Tần Hoài Chu tò mò hỏi.
“Em phát hiện ra ý thức chủ quan của mình cũng ảnh có thể ảnh hưởng đến cảnh trong mơ.”
Ví dụ như cảnh tượng trong tiềm thức của cậu đều xuất hiện.
“Nếu không ngăn cản được nữ quỷ quấn thân khiến em gặp ác mộng, vậy thì không bằng em có chuẩn bị trước từ bên ngoài.”
Úc Dạ Bạc cũng không phải là người có thói quen bị ăn hành, một khi để cậu nắm được cơ hội, tất nhiên là phải vùng lên phản kích!
Tần Hoài Chu suy nghĩ một chút, gập màn hình laptop xuống, đi đến phía trước mặt cậu: “Bạn trai, không phải bàn tay vàng lớn nhất của em là anh à?”