(*) Thay đổi xưng hô anh tôi = anh em nhé
Sau đó, một bóng quỷ nhỏ gầy mặc áo dài màu đen nhảy nhót lao ra, ôm chầm lấy đùi Úc Dạ Bạc. Nó ngẩng đầu lên, háo hức nhìn người thanh niên trước mặt.
Đó là một khuôn mặt tái nhợt gầy gò chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hốc mắt và má lõm sâu, da bọc lấy xương khiến hai con mắt nom qua rất lớn, giống như một bộ xác khô trong phim tài liệu.
“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, mẹ dẫn con đi nha!”
Quỷ nhỏ giơ tay lên, bên trên chính là một mã QR.
Úc Dạ Bạc hơi kinh ngạc:?
Hả? Không phải đấy chứ, đơn giản như vậy sao?
Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý làm một trận sống mái với thằng nhóc này, đạo cụ cũng chuẩn bị hết, thế mà cuối cùng nó lại tự mình dâng mã QR?
Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao thì chấp niệm của Lý Như Thị là tìm được mẹ rồi rời khỏi nơi này. Bảo sao nhiệm vụ là sắp xếp để cho một người phụ nữ làm, hơn nữa nhiệm vụ còn là trấn an quỷ nhỏ. Bởi vì trấn an cũng không khó, khó là tìm được Lý Như Thị và biết rõ nguyên nhân tử vong của nó.
Gặp quỷ chủ động thế này, Úc Dạ Bạc cảm thấy hơi xấu hổ nếu xuống tay đánh nó, chỉ đành lấy điện thoại ra quét mã QR.
“Đã thêm [Quái đàm chuyến kiệu trong tàu điện ngầm] vào album kinh dị.”
Úc tồi đạt thành mục đích, lập tức lạnh lùng trở mặt hất thằng quỷ nhỏ trên đùi mình ra, hơn nữa còn thu vào trong điện thoại, sau đó cậu nôn nóng mở album ra, bổ sung bối cảnh câu chuyện còn thiếu của nhiệm vụ này.
Mới đầu nhiệm vụ mang đậm màu sắc khoa học viễn tưởng, gì mà thời gian hỗn loạn, chuyến tàu không ngừng luân hồi cùng với hành khách trong không gian song song, thêm cả ga tàu điện ngầm không thể ra ngoài.
Cũng chính bởi vì những manh mối này đã dẫn dắt Úc Dạ Bạc dồn toàn bộ sự chú ý lên khoảng thời gian luân hồi của đoàn tàu.
Không ngừng cố gắng tìm ra các quy luật và manh mối.
Suýt chút bỏ qua một vấn đề cực kỳ quan trọng, đó là tất cả Nhiệm vụ kinh dị đều có quỷ.
Thoạt nhìn, dường như sự xuất hiện của đám quái đàm tàu điện ngầm chỉ để gia tăng độ khó nhiệm vụ kéo dài thời gian, nhưng thực tế thì, chính bản thân chúng nó cũng là một lời nhắc nhở.
…Đó là che giấu quái đàm “Quỷ nâng kiệu trong tàu điện ngầm” của Lý Như Thị.
Chính nó là kẻ đã biến tàu điện ngầm thành dáng vẻ bây giờ.
Câu chuyện giống như những gì Lý Như Thị từng viết qua trong bức thư, 15 tuổi qua đời, nhưng nó không phải đột tử mà là bị người hại chết.
Hơn nữa nó vốn không phải con ruột của nhà giàu mà là một đứa con nuôi. Họ Lý mua nó về cũng chẳng phải làm chuyện tốt lành gì, chỉ muốn nó làm “thế thân”, che chắn tai ương bệnh hoạn cho đứa con ruột thể nhược từ lúc lọt lòng, phù hộ con ruột sống lâu trăm tuổi.
Hiển nhiên đây là một chuyện mê tín dị đoan vô căn cứ.
Nhưng nhà họ Lý lại vô cùng tin tưởng chuyện này, mặt ngoài đối xử rất tốt với Lý Như Thị. Suốt mười mấy năm sau đó, nó cùng ăn cùng ngủ với con trai ruột, thậm chí bọn họ còn dạy nó viết chữ vẽ tranh.
Song sau lưng lại lén thực hiện một nghi thức kinh khủng.
Đó là chôn sống khi nó vừa mới 15 tuổi.
Khi năm đó đến, Lý Như Thị bị ép buộc vào trong quan tài, tuy nhiên nghi thức này cần “thế thân” phải tự nguyện mới được.
Dĩ nhiên là nó ra sức khóc lóc không chịu, cuối cùng mẹ nuôi lừa nó, nói đây chỉ là chơi một trò chơi, bà ta sẽ ở bên nó, đứng ngoài quan tài chờ nó ra.
Lý Như Thị sợ bóng tối, cha mẹ nuôi biết vậy bèn đục một khe hở rất nhỏ trên vách quan tài, để nó có thể nhìn thấy ánh sáng.
Còn nói đợi hai giờ sau bọn họ sẽ mở quan tài thả nó ra.
Lý Như Thị tin, kết quả quan tài bị đóng đinh rồi chôn xuống đất, nó chờ hai tiếng kết thúc, thẳng cho đến khi cào rách ngón tay, gào khô cả cổ cũng không có người xuất hiện, cuối cùng trút hơi thở trong bóng đêm yên tĩnh vô tận. Nó mất đi cảm giác về thời gian, ngay cả việc bản thân đã chết rồi cũng không biết.
Vẫn đang chờ mẹ mở nắp quan tài tìm mình.
Mãi cho đến một ngày nào đó của hơn một trăm năm sau, thành phố Y tu sửa đường hầm tàu điện ngầm, đào được quan tài của nó. Nhưng bởi vì nó không có bia mộ cũng không có vật bồi táng nên mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ mở nắp quan tài kiểm tra ghi chép một chút rồi chuyển đến nơi khác an táng, song cũng bởi vậy mà quỷ hồn của nó lại chạy ra, sau đó ngoan cố ở lại nơi này chờ mẹ đến tìm.
Nó thậm chí còn cho rằng “hai giờ” vẫn chưa tới.
Mà bốn món đồ chơi giống như người giấy và cỗ kiệu là do người nhà họ Lý còn chút lương tâm, ít nhiều cảm thấy không yên lòng, sợ bị ác linh trả thù nên đốt cho nó.
Trên thực tế thì bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, Lý Như Thị đã gần như quên mất dáng vẻ của mẹ, toàn bộ đều dựa bằng trực giác để nhận người.
Nên Úc Dạ Bạc chỉ cần trang điểm một chút, mặc lên quần áo của thời nhà Thanh đã bị nó cho rằng là mẹ, tung tăng chạy qua nộp mã QR.
Điều đáng nói là, Lý Như Thị đã kéo không ít phụ nữ đi vào không gian linh dị bởi vì chấp niệm mạnh mẽ của mình, nhưng chỉ có người làm nhiệm vụ kia là chết, còn lại tất cả đều coi như gặp ác mộng, bị dọa ngất xỉu rồi được trả về.
Cho nên khi sự kiện linh dị “Quỷ nâng kiệu trong tàu điện ngầm” này lan truyền trên mạng mới gây ra tranh cãi lớn, đủ các phiên bản được tung ra, không phải tất cả đều là bịa đặt, mà là thật sự đã có người từng trải qua.
Cũng nhờ vận may của Tần Hoài Chu nên bọn họ mới nhanh chóng tập hợp đầy đủ manh mối về quái đàm, hơn nữa còn phá vỡ cửa sổ tàu, nếu không chẳng biết sẽ phải luân hồi ở đây tới lúc nào.
Lúc đầu, Úc Dạ Bạc cho rằng việc phá vỡ cửa kính của đoàn tàu chẳng khác nào phá vỡ thời gian, đó là bởi vì những đoàn tàu kia vốn dĩ đã không phải “đoàn tàu”, mà là một đám thời gian ngừng chảy bị vây nhốt không gian khép kín, một khi vỡ kính thì chúng sẽ từ trong không gian thoát ra ngoài.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ việc phá vỡ cửa kính ở trong mắt Lý Như Thị còn tương đương với việc mở nắp quan tài, cho nên bọn họ mới có thể gặp mặt.
Cứ thử nhìn lại mà xem, đoàn tàu trong bóng tối kia có khác gì chiếc quan tài bị chôn dưới lòng đất?
Sau khi thu phục được Lý Như Thị, Úc Dạ Bạc ấn vào nút sử dụng bên dưới biểu tượng hình kiệu nhỏ trong điện thoại, nhận được một thẻ đạo cụ triệu hồi khác.
[Vật triệu hồi cấp A-]
[Tên: Lý Như Thị]
[Chủng tộc: Địa Phược Linh]
[Tuổi: 120]
[Thể lực: C+]
[Nhanh nhẹn: C+]
[Sức mạnh: C+]
[Kỹ năng 1: Lồng giam thời gian]
[Kỹ năng 2: Bốn quỷ khiêng quan tài]
[Hạn chế năng lực: Có thể tồn tại nửa giờ trong nhiệm vụ.]
Uầy, không hổ là quái đàm nổi tiếng, đây là thẻ triệu hồi đa năng thứ hai sau Tần Hoài Chu. Rõ ràng tất cả thuộc tính đều mới chỉ có C+ thế nhưng lại là cấp A-, phỏng chừng hai kỹ năng kia rất trâu bò.
Nhìn tên thì có vẻ giống kỹ năng định thân và buff tấn công, công thủ đầy đủ, bất khả chiến bại.
Úc Dạ Bạc vô cùng vừa lòng khi lấy được cái biểu tượng này, lập tức lại đánh chủ ý đánh lên đám quái đàm khác của tàu điện ngầm.
Nếu như đã có [Quái đàm quỷ nâng kiệu trong tàu điện ngầm] thì ắt phải có mấy thứ như [Quái đàm chuyến tàu điện ngầm cuối cùng], [Quái đàm về tấm biển quảng cáo biết biến hóa trên tàu điện ngầm], [Quái đàm về con quỷ chỉ có nửa người trên tàu điện ngầm] nhỉ?
Nói không chừng còn có “Hệ liệt icon” giống như nhiệm vụ nuôi dưỡng.
Úc – cuồng sưu tập – Dạ Bạc lập tức quyết định, bắt đầu kể từ ngày mai, nếu như không có việc gì sẽ lên tàu điện ngầm ngồi, chủ động va chạm đám quái đàm này.
Tất nhiên hôm nay thì thôi, cậu muốn về nhà ngay lập tức để đổi bộ quần áo trên người!
Khoảnh khắc Lý Như Thị bị thu vào điện thoại di động, Úc Dạ Bạc quay về hiện thực. Đợi sau khi tàu điện ngầm đến ga, cậu lập tức đứng dậy rời đi, ngồi xe trở về nhà.
Cậu vừa ngồi lên xe thì điện thoại bỗng nhiên hơi rung lên, chàng trai cầm lên nhìn, rốt cuộc Tần Hoài Chu biến mất năm ngày cũng trả lời tin nhắn.
“Tiểu Dạ, vì sao em lại ăn mặc như thế này?!”
Có thể nhìn ra anh đang bị shock.
Úc Dạ Bạc: “…”
Đệt, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, cố tình lại tỉnh ngay lúc này.
Cậu muốn đập đầu chết quách đi cho rồi!
Ngay khi cậu đang chuẩn bị mở lời giải thích, nào ngờ câu nói tiếp theo của người đàn ông lại là: “Đẹp thật đấy.”
“……”
Đẹp cái chym!
Trước khi vào cửa, Úc Dạ Bạc nằm bò trước cửa liếc trái ngó phải, sau khi xác nhận mẹ già không có ở nhà mới dám lẻn vào.
Cậu không muốn trải qua cái cảnh muối mặt kia một lần nào nữa!
Có trời mới biết lúc nãy gặp phải hàng xóm trong thang máy cậu muốn đội quần đến cỡ nào, thực sự chỉ ước có một khe hở để chui xuống. Cũng may kỹ thuật trang điểm của Phương Vân Thư và Niếp Nhi siêu quần khiến đối phương không thể nhận ra cậu, chỉ dùng ánh mắt hóng hớt dõi theo cậu vào tận nhà.
Chắc là đang nghĩ đây có phải con dâu nhà họ Úc không.
Vì sợ bị nhận ra, Úc Dạ Bạc bước đi rất chậm, sau lưng như bị châm chích, cổ họng phát nghẹn, đúng kiểu như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Đợi đến khi về tới nhà, cuối cùng chàng trai cũng không nhịn nổi nữa nhanh chóng thay quần áo tẩy trang, thu dọn xong xuôi mới nhìn thấy Tần Hoài Chu gửi qua hai nhắn.
“Tiểu Dạ, mau thả anh ra.” và “Tiểu Dạ, sao em lại cởi nhanh thế, anh còn chưa nhìn đã mà.”
Mặt Úc Dạ Bạc lập tức đen xì: “Tần Hoài Chu, anh là biến thái đấy hả?”
Một người đàn ông cao to mặc váy thì có gì là đẹp.
Tuy rằng cậu mặc nữ trang đẹp đến không ngờ, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, hơn nữa cảm giác mặc váy cũng không tệ như tưởng tượng… Xùy xùy! Cậu đang nghĩ cái quái gì thế?
Úc Dạ Bạc lập tức dừng ngay mớ suy nghĩ nguy hiểm này, thả Tần Hoài Chu ra.
Năm ngày không gặp, vết thương trên người anh đã lành một nửa, ít nhất thì tay ra tay, chân ra chân, không giống như ngày đó, một nửa cơ thể đều bị nát bét thành đống thịt vụn.
Nhưng mà mới chỉ lành được một nửa, ngay cả vết thương kéo dài từ mắt phải đến sống mũi cũng chưa khép lại hoàn toàn, có thể thấy rõ máu thịt bên trong, nom mà ghê người, thậm chí sắc mặt còn khó nhìn đáng sợ hơn.
Úc Dạ Bạc lập tức nhíu chặt lông mày, cậu đỡ anh nằm xuống giường, giọng điệu ẩn chứa tức giận: “Vết thương còn chưa khỏi hẳn mà anh đã muốn chạy ra ngoài làm cái gì?”
Song chỉ thấy đôi mắt đen láy người đàn ông nằm trên giường hàm chứa ý cười, anh nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh muốn gặp em.”
“Anh…”
Giọng nói dịu dàng thành công dập tắt lửa giận của Úc Dạ Bạc.
Cậu thanh niên chỉ đành lên mạng tìm một bác sĩ tư nhân hạng sang đến tận nhà băng bó vết thương cho Tần Hoài Chu.
Bọn họ lấy tạm một cái cớ, giải thích vết thương là do té ngã. Tuy nhiên bác sĩ tư nhân rất kinh ngạc trước thể chất siêu quần của Tần Hoài Chu… Bị thương thành thế này mà mấy hôm trước đều dựa vào tự lành sao? Bây giờ không những tỉnh táo mà đến cả miệng vết thương cũng không có bất kỳ dấu hiệu nhiễm trùng nào, kể cả khi ngồi băng bó cũng không kêu đau, nhưng mà cứ một hai kỳ kèo phải lôi kéo cậu khách hàng đẹp trai kia.
Chẳng qua là nhận tiền làm việc nên hắn cũng không hỏi nhiều.
Phản kháng của Tần Hoài Chu không có hiệu quả, cuối cùng tay trái bó thạch cao, chân phải nẹp tấm thép, cả người bị bọc thành xác ướp, chỉ để lộ hai phần ba khuôn mặt và một cánh tay phải.
Sau khi xong việc, bác sĩ kê đơn thuốc, dặn dò Úc Dạ Bạc nếu thấy có bất cứ vấn đề gì thì hãy liên lạc ngay với mình, nhớ phải chăm sóc tốt cho bệnh nhân, chú ý dùng đồ ăn nhẹ, bổ sung dinh dưỡng.
Vì thế chờ khi bác sĩ vừa mới đi, Tần Hoài Chu đã lập tức nói muốn ăn lê với Úc Dạ Bạc.
Lấy tình hình sức khỏe hiện giờ của anh, tất nhiên là không có khả năng rửa một trái lê rồi tự gặm.
“Nhiễu sự.” Úc Dạ Bạc bày ra vẻ mặt ghét bỏ, hiển nhiên cậu vẫn hơi giận việc Tần Hoài Chu còn chưa khỏe hẳn đã chạy ra ngoài.
Song cơ thể cậu lại thành thật đi vào phòng khách, lấy một quả lê lớn nhất.
Tuy nhiên là một bệnh nhân “ung thư lười” cấp 10, bình thường Úc Dạ Bạc sẽ không tự mình gọt trái cây, gọt vỏ quá phiền phức, có người gọt thì ăn, không ai gọt thì nhịn.
Trước kia nếu cậu thật sự lên cơn thèm mà mẹ lại không có ở nhà thì sẽ đặt ship trái cây gọt sẵn, cắm tăm là có thể ăn.
Lười đến mức này chắc không có ai ngoài cậu.
Cho nên bây giờ cậu phải đánh vật nửa ngày trời mới cầm được một quả lê nom không khác gì chó gặm, chờ đến khi bỏ hạt cắt miếng đã không còn lại bao nhiêu.
Cảm giác được Tần Hoài Chu đang cố nén cười, Khoai Dẻo có chút thẹn quá hóa giận, cắm mạnh một chiếc tăm xuống miếng lê rồi nhét vào miệng anh: “Anh thích ăn đấm đúng không.”
Tuy quả lê hơi xấu một chút nhưng vẫn rất ngọt.
Hiếm khi được dịp Úc Dạ Bạc quan tâm chăm sóc, Tần Hoài Chu cảm thấy trong lòng ngọt ngào như được ngâm trong hũ đường.
“Đúng rồi, Tần Hoài Chu.” Úc Dạ Bạc vừa đút anh ăn lê vừa suy nghĩ hỏi: “Tại sao lúc đó anh không kéo em lên luôn mà lại lựa chọn nhảy xuống dưới đẩy? Chẳng lẽ anh không biết là em có thể bò lên trên?”
Mấy ngày hôm nay, sau khi bình ngồi suy nghĩ lại cậu bỗng nhận ra rằng hành động ngày của Tần Hoài Chu quả thực có chút “mất trí”.
Cậu là sơ suất bị quỷ mê hoặc.
…Dù sao thì cậu đã đi qua trạm ga này mấy lần mà cũng chẳng thấy có con quỷ nào xuất hiện, hơn nữa bởi vì ước hẹn hội họp cùng Tần Hoài Chu ở đó cho nên mới bị lừa.
Nhưng Tần Hoài Chu không giống vậy, anh rất tỉnh táo, chỉ cần đá văng con quỷ kia ra rồi kéo cậu lên không phải là xong việc à?
Trừ phi anh chưa từng xuống đường hầm, không biết thực ra ở bên dưới chỉ cao chừng 1.5 mét.
Tuy nhiên người khác thì không nói, bình thường nhìn Tần Hoài Chu có vẻ không đáng tin, nhưng trải qua bao lần làm nhiệm vụ, anh chưa từng hoảng sợ hay mắc sai lầm lần nào.
“Còn nữa, vì sao trước giờ anh chưa từng nói cho em biết kỹ năng bị động trâu bò kia?”
Rốt cuộc tên đàn ông chó này còn giấu cậu bao nhiêu chuyện?
Lúc này, “Nhóm chat chống Tần Hoài Chu” lập tức trở nên sôi động:
[Thành viên] mới gia nhập Lý Như Thị: “Hu hu hu, mẹ thật thông minh! Tên kia là chúa lừa đảo! Hắn biết, rõ ràng là hắn đã nhảy xuống đường ray từ sớm. Con quỷ đứng trên sân ga kia là bị hắn dọa ngu người, phải chạy qua hai trạm tàu điện mới dám trốn lên sân ga! Tui đã chứng kiến tất cả! Đợi lát nữa tui phải nói cho mẹ biết! Vạch trần bộ mặt của hắn!”
[Thành viên] Phương Vân Thư và Niếp Nhi bày vẻ mặt khiếp sợ: “Cho nên Tần Hoài Chu vì đuổi theo Úc công tử nên mới làm như vậy sao?”
[Quản trị viên] Tiểu U Linh: → V→ (Đến giờ các người mới biết à? Tôi đã nói từ sớm rồi, anh ta là kẻ ngoài trắng trong đen, cực kỳ cố chấp, không dễ chọc đâu.)
[Thành viên] Phương Vân Thư và Niếp Nhi: “Trời ạ, Anh ta… Tôi cũng không biết nên nói anh ta là kẻ tàn nhẫn hay thâm tình, bị tàu điện ngầm nghiền nát đau thế mà cũng dám làm. Rốt cuộc trước kia Tần công tử là người như thế nào?”
[Chủ nhóm chat] Bộ xương nhỏ: “Grao grao áu áu áu!” (Cơ hội đến rồi, Lý Như Thị, mau vạch trần hắn!)
Nhưng mà chúng nó thật sự đã suy nghĩ nhiều, tóm lại chân tướng là…
Tần Hoài Chu nghe nói cậu nói vậy, hàm răng đang cắn miếng lê dừng lại, môi mỏng khẽ mím chặt, bày ra vẻ mặt vô tội, giọng nói khàn khàn nhả ra ba chữ: “Rất xin lỗi.”
“Tiểu Dạ, là anh cố ý.”
“Ý anh là gì?”
“Là anh cố ý nhảy xuống.”
Úc Dạ Bạc:?
Úc Dạ Bạc:??
Úc Dạ Bạc:???
“Tần Hoài Chu, có phải đầu anh bị bệnh không?”
Còn ai cố tình để tàu điện ngầm đâm vào người không?
Người đàn ông bĩu môi, ấy thế mà lại bày ra dáng vẻ không cam lòng và xấu hổ: “Anh cũng không ngờ chuyến tàu kia không dừng lại, bởi vì khoảng cách lúc đó của anh nhất định có thể chạy khỏi phạm vi nhà ga. Anh chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó phô bày cho em thấy sải chân mạnh mẽ cùng bóng lưng quả cảm của mình.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Anh hùng cứu mỹ nhân, sải chân mạnh mẽ, bóng lưng quả cảm, cậu thực sự bị tức tới bật cười!
Anh là con khỉ của rạp xiếc TW đấy à?
Úc Dạ Bạc ngồi bên mép giường, đặt chiếc đĩa xuống bên cạnh, hai chân vắt chéo, nở một nụ cười lạnh lùng coi anh còn muốn nói gì.
Thấy Úc Dạ Bạc không nói lời nào, Tần Hoài Chu lập tức trở nên bối rối, anh vươn tay nắm chặt tay cậu, bị cậu né tránh khiến anh càng thêm hoảng hốt, chỉ đành kiên trì giải thích tiếp: “Anh không ngờ cuối cùng lại ra nông nỗi này, khiến em phải lo lắng.”
Đúng vậy, sự thật chính là Tần Hoài Chu vì muốn giả vờ làm cho Úc Dạ Bạc chú ý, kết quả thì hay rồi, bị lật thuyền trong mương!
Úc Dạ Bạc cảm thấy tức muốn chết, hét vào mặt anh: “Tần Hoài Chu, con mẹ nó anh bị ấu trĩ à? Anh nói đi, vì sao lại lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn? Làm màu làm mè vui lắm hả?”
“Anh ấu trĩ, anh ngu ngốc làm màu, anh sai rồi.” Thái độ nhận sai của Tần Hoài Chu rất tốt. Anh hạ giọng rồi ngẩng đầu, giọng nói hèn mọn thỏ thẻ nói một câu: “Bởi vì anh chỉ muốn em để ý tới anh một chút.”
“Em không thèm để ý đến anh sao?” Úc Dạ Bạc hỏi vặn lại.
Người đàn ông nhìn cậu, đôi mắt đen huyền lóe lên tia sáng: “Là do anh tưởng em không để ý.”
Trong cuộc sống hàng ngày của hai người, có thể nói Tần Hoài Chu luôn thuận theo 100% tâm ý của Úc Dạ Bạc, gọi tới là tới, bảo đi là đi.
Mà cậu thanh niên tồi này là một tên theo chủ nghĩa thực dụng, cậu đã quen với việc tự làm theo ý mình, không biết suy nghĩ đến cảm thụ của người khác.
Mặc dù cậu khẩu xà tâm phật nhưng một số hành động thực sự có thể làm tổn thương người khác.
Cho nên cho dù là người có da mặt dày như Tần Hoài Chu thì đôi khi cũng không chắc được là con hàng này có thật tâm với mình không.
Lần này thật sự là nhất thời máu dồn lên não, muốn nhìn xem Úc Dạ Bạc sẽ lo lắng cho mình như thế nào, nhưng anh cũng thật sự không ngờ mọi chuyện đi đến nước này, cuối cùng lại khiến cho Úc Dạ Bạc đau lòng.
Nhìn thấy Úc Dạ Bạc khóc, Tần Hoài Chu cảm thấy tim mình còn đau hơn cả việc bị tàu điện ngầm nghiền qua. Tuy rằng đã cậy mở được phòng tuyến tâm lý của nhím nhỏ, giúp cậu nhận ra được trái tim mình, nhưng Tần Hoài Chu không muốn thấy cậu đau lòng khổ sở.
Anh vốn định đợi vết thương khỏi hẳn rồi quỳ xuống nhận sai, nhưng nếu như Úc Dạ Bạc đã hỏi thì anh cũng nói thẳng không giấu giếm gì.
Hả? Anh tưởng rằng cậu không quan tâm tới mình???
Úc Dạ Bạc cũng thực sự không ngờ, vẻ mặt ánh nét kinh ngạc.
Cậu nhìn biểu tình nghiêm túc của người đàn ông, hiếm khi ngẫm lại những gì mình đã làm, phát hiện đúng là trước kia không mấy quan tâm đến Tần Hoài Chu.
Vì thế cậu lại mềm lòng, hơn nữa đúng thật là đối phương không cố ý lừa gạt cậu, vả lại bây giờ bị thương thành thế này… nghĩ cho cùng cũng là vì cứu cậu.
Giọng điệu Tần Hoài Chu khẩn nài: “Tiểu Dạ, anh thề sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, tha thứ cho anh nhé, được không?”
Úc Dạ Bạc đã hoàn toàn nguôi giận, nhưng cậu đã quen thói biến thành con nhím, ngại ngùng không nói được lời dịu dàng gì, vì thế bèn xụ mặt không thèm để ý tới anh, chuẩn bị ra ngoài tĩnh tâm rồi nói tiếp.
Kết quả vừa mới đi được nửa bước, Tần Hoài Chu bỗng vươn tay nắm chặt cổ tay cậu, song bởi vì động tác quá mạnh nên ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến mức hít sâu một tiếng.
Úc Dạ Bạc vội vàng quay qua quan tâm nói: “Anh không sao chứ? Đau ở đâu?”
Người đàn ông đau đớn nhíu mày, nhưng lại không giấu được ý cười trong mắt, khóe môi anh nhếch lên: “Không giận nữa à?”
Úc Dạ Bạc lập tức trừng mắt lườm anh một cái: “Lại giả vờ đáng thương.”
“Không đâu Tiểu Dạ, anh đau thật mà.” Tần Hoài Chu vẫn kéo cổ tay, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cậu, từng chút từng chút một.
“Vậy anh đừng nhúc nhích nữa, lúc nãy bác sĩ có kê đơn thuốc giảm đau, để em mang qua cho anh.”
“Không cần.” Tần Hoài Chu mỉm cười yếu ớt nhìn cậu: “Tiểu Dạ, em hôn anh đi, hôn một cái thì anh sẽ không thấy đau nữa.”
Hiển nhiên chàng trai còn chưa quen với việc quan hệ giữa họ đã thăng cấp thành người yêu, vô cùng dứt khoát từ chối, kéo tay anh đặt xuống giường: “Có thôi ngay không.”
Làm gì có chuyện chỉ hôn một cái sẽ không đau? Tính diễn phim thần tượng à?
Tần Hoài Chu bất đắc dĩ thở dài: “Anh nói này bạn trai, em thật sự chẳng có chút tình thú nào cả.”
Nghe anh nói vậy, cậu thanh niên đứng trước cửa dừng một chút, suy đi ngẫm lại, kế đó quay về đứng bên mép giường, đỏ mặt khom lưng hôn lên trán anh một cái.
“Đủ chưa?”
“Chưa đủ, phải hôn thêm cái nữa.”
Úc Dạ Bạc không nói gì: “…Tần Hoài Chu, anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Da mặt người đàn ông dày như bê tông cốt thép, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội sàm sỡ ngàn năm có một. Cơ thể anh quấn đầy băng gạc, không cần giả bộ đã rất đáng thương, chỉ ngồi lẳng lặng nhìn cậu, bày ra dáng vẻ em mà không hôn là anh kêu đau cho xem.
Úc Dạ Bạc: “…”
Sao trước kia cậu không nhận ra tên chó này lại ấu trĩ thế nhờ?
Thôi, cứ cho con quỷ ấu trĩ này chút mặt mũi vậy.
Úc Dạ Bạc lại cúi đầu lần nữa, ngay khi cậu chuẩn bị đặt môi xuống trán anh thì sau gáy bỗng bị một bàn tay giữ lại rồi ấn xuống, môi cậu dán lên môi Tần Hoài Chu.
! Úc Dạ Bạc theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã nghe thấy người đàn ông kêu đau, lông mày vô ý thức nhíu lại, vì thế cậu lập tức không dám động đậy nữa, dùng ánh mắt cảnh cáo anh đừng xằng bậy.
Nhưng Tần Hoài Chu làm như không nhìn thấy, đầu lưỡi lạnh băng cậy mở khớp hàm chàng trai đang bởi vì kinh ngạc quá độ mà há miệng, tiến thẳng quân vào, cướp đoạt từng chỗ trong khoang miệng, mạnh mẽ đến độ khiến người ta nghẹt thở.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, Úc Dạ Bạc đã cảm thấy đại não thiếu oxy, cơ thể mềm oặt.
Đợi đến khi Tần Hoài Chu buông ra, cậu gần như nằm úp sấp trên người anh, khuôn mặt bởi vì nụ hôn mà biến thành trái cà chua ửng hồng.
Một lúc lâu sau cậu mới khởi binh vấn tội: “Tần Hoài Chu, anh…”
“Bạn trai, thế nào mà em vẫn còn gọi họ tên đầy đủ của anh? Xa lạ quá rồi.” Người đàn ông phản đối.
Hình như đúng thế thật.
Ngay khi Úc thẳng nam còn đang do dự nên gọi là “Hoài Chu” hay “lão Tần” thì Tần Hoài Chu đã sáp lại gần: “Gọi chồng đi.”
Úc Dạ Bạc:?