Không, không thể nào! Chuyện này không thể nào xảy ra được!
Úc Dạ Bạc không dám tin, cả người cậu mềm nhũn quỳ xuống vũng máu, đôi tay tái nhợt cẩn thận nâng mặt người đàn ông.
“Tần Hoài Chu…”
Bởi vì ánh sáng quá mờ nên cậu chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai dính đầy máu. Một vết thương lớn xẹt ngang từ trán xuống sống mũi cao, hai mắt anh nhắm chặt, máu chảy ròng ròng.
“Tần Hoài Chu, Tần Hoài Chu. Anh làm sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không?”
Phải mất một lúc lâu sau Úc Dạ Bạc mới miễn cưỡng tìm về giọng nói của mình.
Người đàn ông thường ngày mở mắt ra là có thể nói đầy lời gay lọ, nhưng giờ phút này lại không hề phản ứng, làn da vốn đã không có độ ấm ngày càng trở nên lạnh hơn.
Úc Dạ Bạc cố gắng khống chế đầu ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở của anh.
Ba giây sau, đầu ngón tay đang vươn ra bỗng cứng đờ. Trong nháy mắt, Úc Dạ Bạc chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên não, đầu óc quay cuồng, trái tim quặn đau giống như bị một bàn tay bóp chặt.
Giữa lúc hoảng hốt, Úc Dạ Bạc bỗng nhớ tới câu hỏi mình từng hỏi anh.
Anh có thể chết hay không.
Đáp án khi đó là gì?
Cậu không muốn nhớ, nhưng chút lý trí còn sót lại cứ như một cây kim sắc nhọn nói rõ với cậu rằng, sẽ chẳng một ai có thể sống nổi sau khi bị tàu điện ngầm nghiền nát.
“Tần Hoài Chu, anh nói đi…”
Trong đường hầm tàu điện ngầm trống vắng, giọng nói của chàng trai vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường, song lại run rẩy không rõ tiếng, âm cuối còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Là lỗi của cậu, tất cả đều là lỗi của cậu.
Thế mà cậu lại bị thủ đoạn đơn giản của con quỷ kia lừa gạt, nếu không phải do cậu ngu ngốc thì Tần Hoài Chu đã không chết.
Úc Dạ Bạc lấy điện thoại ra điên cuồng ấn nút thu hồi, chỉ cần trở về trong app là Tần Hoài Chu có thể tự chữa thương, vẫn còn có thể cứu được!
Nhưng mà… ở trong nhiệm vụ nuôi dưỡng, không có cách nào để triệu hồi Tần Hoài Chu về điện thoại.
Hai giờ trên đồng hồ đếm ngược thời gian kết thúc.
Tất cả suy đoán của cậu đều sai rồi sao? Hai giờ chính là thời gian kết thúc nhiệm vụ, cũng chính là lúc cậu phải chết… Chỉ là, Tần Hoài Chu đã thay cậu chịu chết ư?
“Chết tiệt!”
Vành mắt Úc Dạ Bạc đỏ hoe, cậu phẫn nộ vứt điện thoại xuống đất, máu rỉ ra từ trên môi.
Không biết cậu đã cắn rách môi mình từ lúc nào, nhưng bi thương và tự trách khiến cậu mất đi cảm giác đau đớn.
Cậu hối hận rồi, đáng lẽ ngay từ ban đầu cậu không nên vì sự tò mò mà tải cái app này về, nếu như thế thì Tần Hoài Chu đã không phải chết.
Úc Dạ Bạc nâng Tần Hoài Chu lên rồi ôm chặt vào trong ngực, nước mắt che mờ tầm nhìn. Cậu nghẹn ngào khóc, giọng nói gần như van nài: “Tần Hoài Chu, anh tỉnh lại đi, Tần Hoài Chu, anh tỉnh lại đi được không?”
“……”
“Không phải anh muốn ở bên tôi sao? Tôi hứa, hứa sẽ làm bạn trai anh, anh tỉnh dậy được không?” Úc Dạ Bạc cúi đầu, bóng râm che phủ khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn thấy vẻ mặt cậu, song giọng nói lại nghẹn ngào đến kỳ lạ. Cậu lấy tờ giấy viết lời thổ lộ tình cảm kia ra.
Tờ giấy bị máu nhuộm đỏ.
Đúng lúc này kỳ tích xảy ra, người đàn ông đã ngừng thở trong lòng Úc Dạ Bạc bỗng nhiên giật giật.
“Tần Hoài Chu?”
“……Tiểu Dạ, đừng khóc.”
Anh cố gắng mở một con mắt, chớp chớp một cách yếu ớt, muốn hất giọt máu đọng trên mi xuống, giọng nói khẽ đến độ tưởng chừng như muỗi kêu: “Em khóc sẽ khiến anh đau lòng.”
Anh muốn sờ lên khuôn mặt chàng trai, nhưng lại không cảm giác được sự tồn tại của cánh tay mình.
“Tần Hoài Chu!” Úc Dạ Bạc sững sờ rồi mừng quýnh, cuối cùng cậu không khống chế được chính mình, nước mắt trào ra. Cậu ôm chặt lấy người đàn ông, nghe thấy đối phương đau đến hít hà lại vội vàng buông tay, ân cần thăm hỏi: “Anh cảm thấy thế nào? Có thể lấy hộp y tế ra để tôi băng bó cho anh không?”
“Không có việc gì…” Tần Hoài Chu chỉ có thể mở một con mắt, anh muốn an ủi Úc Dạ Bạc đang đau lòng một chút, nhưng cũng biết dáng vẻ hiện giờ của bản thân không có đủ sức thuyết phục, chỉ đành gian nan nói: “Anh có một kỹ năng bị động, có thể chống lại một lần vết thương chí mạng… Cho nên tạm thời không chết được… Chúng ta hãy ra ngoài trước đi… Bất cứ lúc nào tàu điện ngầm cũng có thể vào ga.”
“Được.” Tất nhiên Úc Dạ Bạc cũng biết việc đứng ở nơi nguy hiểm trong thời gian dài không phải chuyện hay ho tốt lành gì.
Cậu vội vàng đứng dậy dùng tay áo lau mặt, vốn định đỡ người đàn ông dậy nhưng lại không dám di chuyển người anh, cơ thể nhầy nhụa máu thịt tưởng như chỉ cần chạm vào là sẽ nát thành từng mảnh.
Úc Dạ Bạc sợ mình làm anh bị thương nặng hơn, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhặt điện thoại dưới đất. Cậu mở album kinh dị ra, muốn xem có đạo cụ nào sử dụng được không.
Lúc này, Phương Vân Thư và Niếp Nhi gửi tin nhắn: “Xin Úc công tử hãy triệu hồi chúng tôi ra ngoài, kỹ năng của chúng tôi có thể giúp Tần công tử tạm thời không cảm thấy được đau đớn, còn có thể giúp cố định cơ thể.”
Kỹ năng cắn nuốt của quỷ váy cưới có hai hình thức, một loại là để dùng đối phó với kẻ thù, sẽ thiêu đốt ăn mòn da thịt khiến cho người ta đau đến độ muốn chết đi sống lại. Một loại khác là khi Phương Vân Thư dùng để cắn nuốt Niếp Nhi đã dùng. Đối với Niếp Nhi, Phương Vân Thư chỉ có tình yêu, dịu dàng và cẩn thận, tất nhiên sẽ không để cho cô phải chịu chút đau đớn nào.
Tác dụng này dùng trên cơ thể người khác giống như hiệu quả gây tê, làm cho người ta không cảm thấy gì, để rồi bị cắn nuốt đến không còn mảnh vụn.
“Nhưng kỹ năng của hai người sẽ làm tổn thương anh ấy.”
“Không đâu, tôi có thể giảm lực cắn nuốt xuống mức thấp nhất. Lấy thể chất của Tần công tử, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi sẽ không gây tổn thương nhiều đến anh ấy.”
Tố chất cơ thể Tần Hoài Chu mạnh hơn người thường rất nhiều, lúc trước khi còn chưa thu phục được quỷ váy cưới, đối phương cũng không nuốt được anh chứ đừng bàn đến phiên bản suy yếu hiện giờ.
Nhìn thấy lời này Úc Dạ Bạc mới yên tâm, lập tức triệu hồi quỷ váy cưới.
Quỷ váy cưới bay đến bên cạnh Tần Hoài Chu, mở tung váy ra, sau đó như một tấm thảm đỏ rực bao lấy cơ thể chia năm xẻ bảy của Tần Hoài Chu, chỉ để đầu anh lộ ra bên ngoài.
Úc Dạ Bạc vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Chu, thấy anh không lộ chút ít vẻ mặt đau đớn nào mới yên lòng.
“Tiểu Dạ, không sao đâu… Anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi…” Người đàn ông còn an ủi cậu.
Úc Dạ Bạc cõng anh, cơ thể cao lớn của người đàn ông đổ dồn lên người cậu, hiển nhiên là cơ thể cao gầy của cậu thanh niên không chống đỡ nổi, nhưng cậu vẫn cõng anh đi từng bước về phía trước.
Áo cưới bao chặt lấy Tần Hoài Chu, hai tay áo thì quấn quanh bả vai Úc Dạ Bạc, đảm bảo anh sẽ không ngã xuống từ lưng cậu.
“Úc công tử, cẩn thận dưới đất.”
Niếp Nhi đội khăn voan đỏ bay ở phía trước mở đường cho họ.
Úc Dạ Bạc vừa mới cõng được Tần Hoài Chu leo lên sân ga tàu điện ngầm thì trong đường hầm vang lên tiếng phi xé gió, hai chiếc đèn tàu sáng chói xuất hiện từ phía xa xa.
“Xình xịch…” lao qua bên này.
Dưới ánh đèn sáng ngời trên sân ga, Úc Dạ Bạc càng thấy rõ vết thương trên mặt Tần Hoài Chu hơn, da tróc thịt bong, sâu đến độ nhìn thấy cả xương.
Năm đầu ngón tay Úc Dạ Bạc siết chặt, trái tim như bị bóp nghẹn, cậu bất giác lại cắn môi.
“Đừng lo, mắt anh không mù được đâu, cũng sẽ không để lại sẹo.” Tần Hoài Chu đau muốn chết đi sống lại còn cười với cậu, đùa nói: “Cho dù có để lại sẹo thì anh cũng rất đẹp trai, cực kỳ…”
“Anh câm miệng đừng nói nữa.” Úc Dạ Bạc đau lòng trừng mắt, ra vẻ hung ác nói: “Không đau thì bắt đầu nói chuyện cợt nhả thế à?”
Tần Hoài Chu nhìn thấy Úc Dạ Bạc hung dữ với mình, dường như còn rất vui vẻ, song khóe miệng vừa mới nhếch lên đã đụng tới vết thương trên mặt, đau đến hít hà.
Anh tiếp tục nói: “Tiểu Dạ, vừa rồi anh đã thấy lời nhắn của em, suy đoán của em hoàn toàn chính xác. ‘Trong vòng hai giờ’ không phải ám chỉ thời gian chuyển động, mà là chuyển tàu trong khoảng thời gian ‘trong vòng hai giờ’, đây là một gợi ý quan trọng. Đúng thật là manh mối vượt qua nhiệm vụ giấu trên các chuyến tàu trong khoảng thời gian hai giờ, nhưng có một chỗ em đoán sai rồi.
Những gì chúng ta nhìn thấy không phải là một khoảng thời gian khác của người kia, mà là trong khoảng thời gian thực… Không giống những hành khách đó, chỉ có hai người chúng ta trong không gian này là không bị ảnh hưởng bởi sự xáo trộn lung tung của không gian, cho dù là trong khoảng không gian hay thời gian nào thì chúng ta cũng vẫn là người duy nhất.”
Cho nên Úc Dạ Bạc mới không đạt thành mục tiêu “Từ giờ trở đi để lại lời nhắn cho Tần Hoài Chu, sau đó sẽ phủ kín tất cả các chuyến tàu”, hơn thế cũng không nhìn thấy sự tồn tại của bản thân trong tương lai hay quá khứ.
Nghịch lý đó không tồn tại.
Vậy tại sao họ lại không nhìn thấy nhau? Hoặc tại sao chỉ có một bên có thể nhìn thấy bên kia?
“Sở dĩ chúng ta không thể nhìn thấy nhau là bởi vì…”
Nói tới đây, đột nhiên Úc Dạ Bạc cũng hiểu được, cậu giành trước hỏi: “Là quái đàm đúng không?”
“Là một quái đàm vây nhốt chúng ta ở nơi này đúng không?”
“Tiểu Dạ, em thật sự rất thông minh…” Tần Hoài Chu khàn giọng cười cười, khẳng định đáp: “Đúng vậy.”
Mọi người đều biết Tần Hoài Chu là con trai ruột của app, không chỉ cho anh thuộc tính hơn người mà ngay cả vận may cũng cực tốt.
Cơ thể và tốc độ của anh mạnh hơn hẳn Úc Dạ Bạc, trong vòng hai giờ đã kịp lên tất cả các chuyến tàu trước Úc Dạ Bạc, hơn nữa còn tìm được một vài manh mối quan trọng.
Cho nên tới khi Úc Dạ Bạc đi sau tìm kiếm, chẳng những không gặp phải quỷ mà đến cả manh mối cũng không còn.
Tuy nhiên, mãi cho đến mười phút trước anh mới nhìn thấy tin nhắn hội họp do cậu để lại, ngay khi tới trạm Lam Tường còn chưa kịp xuống ga tàu đã thấy cảnh Úc Dạ Bạc bị đẩy ngã xuống.
“Manh mối gì?”
Tần Hoài Chu lấy từ trong không gian ra.
Một đống đồ lộn xộn.
Có túi xách, ô dù, đồng phục học sinh, thẻ đi tàu điện ngầm, bình thuốc, cốc nước, v.v., còn có một thẻ từ của nhân viên tàu điện ngầm, một vài món đồ trong đó bị dính máu.
Úc Dạ Bạc cũng hiểu ra, giống như chiếc điện thoại, tờ rơi và cuốn tạp chí mà cậu nhặt được lúc trước, đây đều là vật phẩm liên quan đến chuyện quái đàm xuất hiện trên tàu điện ngầm.
Ngoài ra còn có những mảnh giấy vụn, chúng được ghép lại với nhau tạo thành bức thư viết bằng bút lông còn bị thiếu.
Úc Dạ Bạc lấy chiếc điện thoại nhặt được kia ra, tháo vỏ mặt sau, một mẩu giấy vụn rơi ra từ bên trong
Ghép lại.
Hóa ra bên trên kể về một câu chuyện quái đàm.
Sự kiện kỳ bí này cũng khá nổi tiếng ở trên mạng.
Người ta kể rằng, vào một ngày nọ, một nhân viên công tác trên tàu điện ngầm đã nhìn thấy bốn người đàn ông khiêng kiệu trên sân ga.
Dáng người của bốn kẻ kia vô cùng cao lớn, ít nhất cũng khoảng mét tám, nửa người bên trên bọn họ trần trụi, mặc quần màu đen, đeo thắt lưng đỏ, trên đầu cũng cột một sợi dây vải đỏ, cả người tái nhợt như bôi phấn trắng, trên mặt còn vẽ trang điểm kỳ quái. Song điều quỷ dị nhất chính là tốc độ của bọn họ cực nhanh, ấy thế mà lại có thể đi theo tàu điện ngầm, hơn nữa còn là nhảy chứ không phải đi bình thường, bước chân rất lớn, nhảy qua lại hai bên trái phải.
Loại quần áo gây chú ý này rất giống của mấy người biểu diễn xiếc thời xưa, ngay cả chiếc kiệu màu xanh lá cây kia cũng kiểu cổ.
Hệt như mấy con cương thi trong phim kinh dị Hong Kong.
Khiến cho người khác cảm thấy rùng mình.
Ngay sau hôm ấy nhân viên trực ban đã bỏ việc, nghe nói kể từ ngày đó không ai còn nhìn thấy anh ta nữa.
Câu chuyện này là Úc Dạ Bạc nghe kể trên mạng, mà trên giấy viết cũng là một chuyện tương tự, tuy nhiên góc độ kể chuyện không giống mấy.
Thế mà lại do con quỷ kia viết.
Hóa ra nó là cậu chủ nhỏ của một dòng họ lớn cuối thời nhà Thanh, tên Lý Như Thị, còn trẻ đã chết, được mai táng ở gần trạm đường sắt Lam Tường này.
Mới 15 tuổi đã qua đời.
Linh hồn của nó bị nhốt ở trong đường hầm, lúc đầu khi trạm tàu điện ngầm vừa mới xây dựng đã hại chết không ít công nhân, sau đó vào một ngày nọ, nó nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp trong tàu điện ngầm.
Đọc đến đây, vốn Úc Dạ còn tưởng nó trúng tiếng sét ái tình với người đẹp kia, nhưng đọc tiếp mới phát hiện ra không phải.
Trùng hợp làm sao mà người phụ nữ kia rất giống mẹ nó, cho nên nó tưởng mẹ mình còn sống, đó là mẹ của mình.
Người phụ nữ này trực ca đêm, trực từ tối cho đến sáng ngày hôm sau, về nhà vào buổi trưa, chính xác là 12 giờ mỗi ngày.
Vì vậy kể từ lúc đó, nó bắt đầu đuổi theo chuyến tàu. Tuy nhiên nó chợt nhận ra, cho dù có làm thế nào đi chăng nữa thì người phụ nữ kia vẫn không thể nhìn thấy mình.
Oán niệm của nó ngày càng sâu, lòng nhớ mẹ khiến cho sức mạnh của nó tăng mạnh, thậm chí kéo dài thời gian di chuyển tàu điện ngầm đến hai giờ, khiến cho trạm dừng hỗn loạn, như vậy là nó có thể đi theo người phụ nữ kia thêm một đoạn nữa.
Song, tất cả hành khách trên tàu điện ngầm vẫn không hay biết gì.
Thẳng cho đến một ngày nào đó, sức mạnh của nó đã kéo người phụ nữ vào thế giới kỳ lạ này.
Nhưng cũng chính từ thời điểm đó, người phụ nữ có thể nhìn thấy nó mà nó lại không thể nhìn thấy bà.
Bởi vì thời gian hỗn loạn.
Tần Hoài Chu: “Anh tìm được một người phụ nữ khác cũng là bị kéo vào, cô ấy vẫn luôn bị nhốt ở đây… Cuối cùng tự sát.”
Thấy Úc Dạ Bạc nhíu mày, Tần Hoài Chu lại nói tiếp: “Cô ấy cũng là người làm nhiệm vụ, trong điện thoại của cô ấy có app Nhiệm vụ kinh dị. Cô ấy đã ghi lại chuyện xảy ra trước khi chết vào máy, tên nhiệm vụ kia là tìm thấy được Lý Như Thị, biết rõ nguyên nhân cái chết của nó và trấn an nó.”
Nhưng vấn đề là, dường như cô ấy cũng giống Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu, hoặc là cô có thể nhìn thấy Lý Như Thị, hoặc là Lý Như Thị có thể nhìn thấy cô.
Vậy phải làm thế nào để điều tra và trấn an?
Cuối cùng, cô ở ngồi trong tàu điện ngầm luân hồi không một bóng người suốt mười ba ngày, rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ, lựa chọn tự sát.
“Vậy Lý Như Thị chưa từng đến sân ga sao?” Không phải đi vào sân ga là có thể gặp mặt à?
Chẳng lẽ nó chỉ có thể ở trong đường hầm?
Không, không đúng.
Úc Dạ Bạc nghĩ tới đây bèn quay đầu nhìn Tần Hoài Chu, phát hiện dưới đất bên kia còn đầy mảnh vụn, lập tức hiểu ra.
“Hóa ra là vậy, Tần Hoài Chu, là do anh đã phá vỡ ‘thời gian’.”
Đúng vậy, khi thời gian trong chuyến tàu khép kín hình thành vòng luân hồi thì việc cần làm chính là phá vỡ nó.
Thời điểm Tần Hoài Chu đi đến trạm, đúng lúc thấy cảnh Úc Dạ Bạc bị đẩy xuống, anh không kịp chờ cánh cửa mở ra đã tông người đập vỡ cửa kính, vọt tới cứu người.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại phá vỡ gông cùm xiềng xích của thời gian hỗn loạn, do đó mới gặp mặt được với Úc Dạ Bạc.
Phương Vân Thư và Niếp Nhi nghe được chuyện ma quỷ thời nhà Thanh, không khỏi thổn thức: “Lý Như Thị cũng là người đáng thương, nó chỉ là một đứa nhỏ muốn mẹ, nhưng tất nhiên cũng không thể tùy tiện hại người khác.”
Câu chuyện của nó chỉ viết về một người phụ nữ, nhưng ai mà biết được trước đó nó còn hại chết bao nhiêu người. Còn về phần người phụ nữ bị tra tấn mắc kẹt trong chuyến tàu điện ngầm này, đơn giản chỉ là tai bay vạ gió.
“Đúng rồi Úc công tử, vậy cậu có muốn trấn an nó không?” Niếp nhi hỏi.
Từ phần nhật ký của người làm nhiệm vụ trước, bản thân cô cũng muốn trấn an Lý Như Thị, bây giờ bọn họ đã phá vỡ “thời gian”, có phải nghĩa là chỉ cần có thể trấn an Lý Như Thị – quái đàm cuối cùng – thì bọn họ có thể rời khỏi chuyến tàu điện ngầm đúng không?
Đây là lần đầu tiên hai nữ quỷ ra ngoài làm nhiệm vụ cùng Úc Dạ Bạc, hiển nhiên không hiểu phong cách làm việc của cậu.
Úc Dạ Bạc lạnh lùng nở nụ cười: “Trấn an cái rắm.”
Trước giờ Úc Dạ Bạc cậu ăn mềm không ăn cứng, nó đã thích đụng thì cậu phải chạm.
Ai mà không có mẹ hả? Có biết bao người trên đời mất cha mất mẹ, chẳng lẽ người ta không thấy đau đớn khổ sở hay sao? Thế nào mà đến nó thì lại làm ra vẻ, cứ nhất định phải hại chết người khác mới vui lòng?
Khiến Tần Hoài Chu bị thương thành như vậy, hôm nay cậu không chơi chết thằng ranh nọ đã coi như kính già yêu trẻ rồi.
Tần Hoài Chu thích nhất là dáng vẻ độc ác của cục cưng nhà mình, dịu dàng hỏi: “Tiểu Dạ, em tính làm gì?”
“Chơi nó.” Úc Dạ Bạc đỡ người đàn ông dậy rồi cõng lên lưng, sau đó cầm lấy tấm thẻ nhân viên tàu điện ngầm trong đám “di vật quái đàm”.
Niếp Nhi đội khăn voan đỏ lơ lửng bên cạnh, cũng tò mò hỏi: “Công tử, cậu định làm như thế nào?”
“…” Úc Dạ Bạc không đáp, bởi vì chỉ riêng việc cõng Tần Hoài Chu thôi cũng đã phải dùng hết lực. Cậu cầm thẻ nhân viên tàu điện ngầm, lần này thành công mở ra cánh cửa dẫn vào khu vực văn phòng tàu điện ngầm.
Cậu đặt Tần Hoài Chu xuống dưới trước, sau đó lướt tay trên bàn điều khiển, rốt cục cũng mở được hệ thống loa phát thanh của ga tàu điện ngầm, hơn nữa còn chỉnh âm thanh lên mức tối đa.
Úc Dạ Bạc alo hai cái thử mic, cực kỳ hài lòng với âm thanh đinh tai nhức óc này, sau đó hít sâu một hơi.
“Lý Như Thị, mày đừng tìm mẹ mày nữa.”
“Bởi vì bà ấy đã chết.”
“Hey, mày có nghe thấy không? Mẹ mày chết rồi!”
“Mẹ mày chết rồi——!!”
“Mẹ mày chết rồi——!!”
Câu nói này lập tức vang vọng khắp các ga tàu điện ngầm và tuyến đường.
Cái gì gọi là giết người giết lẫn cả tâm?!
Thậm chí Úc Dạ Bạc còn cảm thấy không đủ, gào to cổ họng thét năm sáu lần, khiến cho lỗ tai người nghe tê dại.
Thẳng cho đến khi Lý Như Thị phát ra tiếng gào khóc kinh khủng. Tiếng khóc của nó khiến cho thời gian xung quanh điên cuồng nhảy nhót, sau đó từng chút trở về vị trí thời gian bình thường.
Úc Dạ Bạc vội vàng cõng Tần Hoài Chu rời đi.
Khoảnh khắc cậu rời khỏi khu vực văn phòng, trước mắt hiện lên một luồng sáng trắng.
Đợi đến khi hồi hồn lại thì cậu đã trở về tàu điện ngầm, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh cũng trở lại!
Thời gian trên điện thoại vẫn là 12 giờ, nhưng lần này đã thành công nhảy tới 12 giờ 01 phút.
Tần Hoài Chu vẫn còn ở bên cạnh cậu.
Đúng lúc cửa tàu điện ngầm mở ra, Úc Dạ Bạc không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, lập tức cõng Tần Hoài Chu chạy như bay khỏi ga tàu điện ngầm, cậu cảm giác được hơi thở ngày càng yếu ớt của người đàn ông, yếu đến độ tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa lớn.
Thông báo nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cậu vội vàng mở app, ngay khi đang muốn thu hồi Tần Hoài Chu về nghỉ ngơi thì bỗng thấy người đàn ông thều thào nói: “Khoan đã.”
“Sao vậy?”
“Tiểu Dạ, lúc nãy anh nghe thấy rồi, em không được đổi ý.”
Tần Hoài Chu dùng chút sức lực cuối cùng cúi đầu hôn lên má Úc Dạ Bạc.
“Bạn trai, chờ anh.”
Nói xong, cuối cùng anh cũng không chịu nổi nữa mà biến mất, quay trở về trong điện thoại.