Người đàn ông trên chuyến tàu đối diện đi về phía cuối tàu, anh vừa đi vừa nhìn xung quanh, giống như đang tìm một thứ gì đó, nét mặt hiện vẻ bực dọc, còn thêm vài phần bất an lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Úc Dạ Bạc thấy vẻ lo lắng như vậy xuất hiện trên khuôn mặt Tần Hoài Chu, cứ như thể nếu anh không tìm ra được thứ kia thì sẽ không thể yên lòng.
“Ting, ting, ting…”
Âm thanh thông báo đóng cửa của đoàn tàu đối diện vang lên, vài giây sau, đoàn tàu bắt đầu khởi động, chở Tần Hoài Chu đi xa.
Úc Dạ Bạc không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn tàu ngày cách mình ngày càng xa, lại một lần nữa bị tách khỏi Tần Hoài Chu.
Cậu hít một hơi thật sâu xốc tinh thần, quay về nơi mình vừa mới thấy dòng chữ “viết bằng máu”, thử dùng tay xoa xoa, chữ viết đã khô lại, hiển nhiên không phải là máu thì cũng là dùng bút marker màu đỏ.
Tần Hoài Chu khác với Úc Dạ Bạc, anh có không gian bên người, muốn cái gì cũng có, chỉ riêng bút marker màu đỏ dùng để đánh dấu đã có một hộp.
Ngoài Úc nữ sĩ thì cách xưng hô “Tiểu Dạ” cũng chỉ có một mình anh dùng.
Do đó chín chữ nọ chính là của Tần Hoài Chu!
Anh đã lên chuyến tàu này.
Sở dĩ trên tàu không còn con quỷ nào khác là bởi người đàn ông đã giải quyết gọn.
Nếu thế chắc chắn khi anh viết câu nói này đã nhìn thấy Úc Dạ Bạc đứng trong đoàn tàu đối diện!
Tuy nhiên kể từ khi tỉnh lại, Úc Dạ Bạc vẫn luôn ở dưới đường hầm, cho tới bây giờ mới đi lên mặt đất.
Kể cả hai đoàn tàu có lướt qua nhau thì dưới lòng đất tối om như vậy, cộng thêm vận tốc rất nhanh nên không thể nhìn nào thấy rõ… ít nhất là cho đến tận lúc này Úc Dạ Bạc vẫn chưa nhìn thấy đoàn tàu nào khác.
Vậy làm sao Tần Hoài Chu lại nhìn thấy cậu?
“Ting, ting, ting, ting…”
Âm thanh thông báo đóng cửa vang lên, trước khi chuyến tàu khởi động, Úc Dạ Bạc nhìn chiếc bảng hiệu ngoài cửa, nơi này là ga Kim Dung Sơn.
Cậu nhớ rất rõ Kim Dung Sơn đứng ngay sau ga nghĩa trang công cộng, ở phía trước ga Lam Tường.
Thứ tự chính xác là:
Ga Nghĩa trang công cộng – ga Bình Hòa – ga Kim Dung Sơn – ga Phượng Tê – ga Trúc Hải – ga Lam Tường.
Vậy cậu đã từng đi qua ga này lần nào? Úc Dạ Bạc trầm ngâm suy tư một lát rồi sực nhớ.
Chỉ có lúc đó!
Lần đầu tiên lên chuyến tàu!
Lúc ấy Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu lên tàu ở ga Nghĩa trang công cộng, cũng thiếp đi ngay sau khi đến ga Kim Dung Sơn.
Nói cách khác, cậu đã đến nhà ga này trước khi tỉnh lại ở ga Lam Tường và bắt đầu cuộc sinh tồn trên chuyến tàu điện ngầm kỳ lạ.
Điều này cũng giải thích lý do tại sao Tần Hoài Chu lại chạy sang phía đối diện, chắc hẳn anh đã cho rằng Úc Dạ Bạc đang ở chuyến tàu bên kia.
Nhưng tại sao lúc ấy Tần Hoài Chu lại nhìn thấy cậu?
Còn nhớ những hành khách quỷ đó không?
Đáp án rất rõ, đó vốn không phải quỷ hồn mà là hành khách tồn tại trong hiện thực.
Thứ mà Tần Hoài Chu nhìn thấy trên tàu điện ngầm chính là Úc Dạ Bạc của mấy chục phút trước.
Chuyện đến nước này, Úc Dạ Bạc cũng hiểu sơ qua phần nào.
Những người xuất hiện trên mỗi toa xe là những hành khách trong một khoảng thời gian nhất định, do đó sẽ có vài người giống nhau trên những toa xe khác nhau, thực tế đó là khoảng thời gian khác của chuyến tàu.
Cô gái và hai bác gái cậu nhìn thấy ở ga Kim Dung Sơn và ga Lam Trường đều là một.
Tư thế và động tác hơi khác là vì bọn họ đã thay đổi, cho dù là nghịch điện thoại cũng không ai từng giây từng phút đều mang nguyên một dáng vẻ.
Mà đám người thay đổi đều là những người lên tàu ở ga Lam Tường.
Để rồi ở trong mắt Úc Dạ Bạc, một số người cũ lại biến thành người mới.
Tương tự như vậy, tại sao trên tàu lại có ít người đến ga Mộ Cổ hơn? Bởi vì đó là ga cuối, vốn rất hẻo lánh, cho dù hôm nay là tiết Thanh Minh đi chăng nữa thì không phải người nào cũng đi tảo mộ.
Về phần những hành khách lộ vẻ mặt mệt mỏi kia, bận rộn cả ngày ai mà chẳng mệt. Từ nhân số có thể suy đoán đây có lẽ chính là chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Như vậy đã có câu trả lời cho câu hỏi vì sao thời gian ở nhà ga lại hỗn loạn.
Đó là bởi vì thời gian trên từng chuyến tàu cũng hỗn loạn!
Trạm dừng không sắp xếp theo thứ tự ban đầu mà bị đảo trộn lung tung.
Cho nên một khi Úc Dạ Bạc xuống tàu rồi lại đi lên thì cậu sẽ bị đưa tới một khoảng thời gian và nhà ga ngẫu nhiên.
Như vậy chiếu theo suy đoán, Tần Hoài Chu mà Úc Dạ Bạc vừa nhìn thấy cũng không nhất định là Tần Hoài Chu trong cùng một khoảng thời gian với cậu.
Cho nên anh mới không thể nhìn thấy cậu.
Trên thực tế, vừa rồi khi Tần Hoài Chu xuất hiện, xung quanh đều có những hành khách khác, nhưng vì Úc Dạ Bạc quá kích động nên trong mắt chỉ có anh.
Nhưng… Tần Hoài Chu này có thể là quá khứ, cũng có thể là tương lai.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi Úc Dạ Bạc còn nhìn thấy cả bản thân trên chuyến tàu khác.
Ừm… Nghĩ lại thì hình ảnh này khá quái dị.
Mặc dù đã biết chân tướng nhưng Úc Dạ Bạc vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Manh mối mới vừa tìm được chẳng những không giải quyết vấn đề mà còn làm tăng độ khó thêm một cấp.
Đau trứng thật đấy…
Chẳng lẽ quy tắc vận hành của những chuyến tàu điện ngầm này có gì đặc biệt? Hoặc có lẽ là manh mối quan trọng vẫn chưa được tìm ra?
“Ting, ting, ting…” kèm theo cửa xe đóng lại.
Đoàn tàu tiếp tục chạy về phía trước, Úc Dạ bạc quay về đầu tàu.
“Rầm, rầm, rầm!” Chỉ thấy bà cô phẫu thuật thẩm mỹ còn đang siêng năng chăm chỉ đâm dao vào ô cửa kính. Dưới sự nỗ lực không ngừng của bà ta, cuối cùng mặt kính cũng xuất hiện vết nứt rõ ràng.
Khi chuyến tàu đến nhà ga lần thứ hai, kính vỡ!
Cùng với tờ rơi quảng cáo rơi xuống đất, bà cô phẫu thuật thẩm mỹ cũng lập tức biến mất tại chỗ, lần này ngay cả nửa tờ rơi cũng không thèm để cho Úc Dạ Bạc.
Chắc sợ lại bị làm cu li phá kính.
Úc Bái Bì bày vẻ mặt tiếc rẻ khi âm mưu của mình bị phát hiện, lúc nãy còn tính nhờ bà cô phá nốt cửa kính cuối tàu hộ.
Úc Dạ Bạc đá văng cửa kính, vô cùng cẩn thận nhìn vào trong, ngay khi cậu đang thám thính chuẩn bị bò vào, đột nhiên…
…Trước mắt xuất hiện hai người!
Đó là hai người phụ nữ mặc đồng phục ngồi trên ghế lái tàu điện ngầm. Giống như những hành khách kia, khuôn mặt của họ cứng ngắc âm trầm, đồng thời quay đầu nhìn Úc Dạ Bạc chằm chằm.
Cần cổ xoay tròn thành góc 180 độ, hơn nữa ánh mắt trống rỗng vô hồn, dáng vẻ khiến lòng người ta sợ đến phát hoảng.
Bỗng nhiên Úc Dạ Bạc có hơi nghi ngờ, trong khoảng thời gian lưu động bình thường có phải bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự sự tồn tại của cậu hay không?
Nếu không thì vì sao lại đột nhiên đồng loạt quay đầu nhìn cậu?
Mặc dù biết rõ đây không phải quỷ, nhưng trong một không gian nhỏ thế này nhồi nhét thêm hai người kinh khủng cũng khá là âm u thâm trầm.
Úc Dạ Bạc mím chặt môi, kiên trì chui người qua ô cửa thủy tinh vỡ nát bò vào bên trong.
Buồng lái rất nhỏ, hai người đứng còn hơi chật chứ đừng nói tới ba người.
Úc Dạ Bạc dựa theo nguyên tắc cũ là không tiếp xúc với những người này, chỉ lục lọi trong buồng lái.
Cậu xem không hiểu đám phím và dụng cụ đo đạc linh tinh trước mặt, tất nhiên cũng không dám lục lung tung. Cậu vô cùng lo lắng nếu chẳng may mình nhỡ tay ấn nút dừng khiến chuyến tàu kẹt giữa đường thì coi như xong.
Cậu là một streamer game kinh dị chứ không phải người lái tàu điện ngầm.
Cho nên chỉ cần quan sát hai tiếp viên tàu điện ngầm và những thứ xung quanh là đủ.
Úc Dạ Bạc đã đoán đúng, quả nhiên trong buồng lái có manh mối rất quan trọng.
Một tờ lịch trình xuất phát của tàu điện ngầm và một cái đồng hồ điện tử.
Lịch trình ghi lại mười bảy tiếng thời gian khởi hành và thời gian vào trạm từ sáng đến tối của tất cả các ga trên tuyến đường này trong ngày.
Về phần đồng hồ điện tử thì nó cũng đứng im, nhưng thời gian hiển thị bên trên là 11 giờ 43 phút.
Nói cách khác, đây là chuyến tàu đến ga lúc 11 giờ 43.
Úc Dạ Bạc kiểm tra thời gian lịch trình, đúng là có tuyến tàu này thật.
Không lẽ quy luật tuần hoàn của đoàn tàu được ẩn giấu trong những chuyến tàu hoặc là thời gian khởi hành sao?
Đúng là có loại khả năng kia thật, giống như mấy game sinh tồn trốn khỏi mật thất thường có cơ chế hoạt động tương tự.
Úc Dạ Bạc tháo lịch khởi hành bằng nhựa từ trên tường xuống rồi cho vào ba lô, tiện để kiểm tra đối chứng bất cứ lúc nào.
Sau đó cậu lại dùng bút marker viết lời nhắn cho Tần Hoài Chu ở cửa toa xe đầu tiên và toa xe cuối cùng.
Bảo anh nếu có tới trạm Lam Tường thì xuống tàu chờ cậu.
Nếu các chuyến tàu bị sắp xếp rối loạn và chỉ có thể gặp nhau ở bên ngoài tàu điện ngầm mà hai người cứ chạy lung tung khắp nơi, thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau.
Chỉ khi một người đứng yên thì khả năng chạm mặt mới là cao nhất.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt, nhà ga hoàn toàn ngẫu nhiên cùng khoảng thời gian không giống có thể cho ra mấy chục mấy trăm loại tổ hợp, xác suất có thể gặp Tần Hoài Chu là cực thấp.
Nhưng nếu cậu làm điều này từ bây giờ, quyết định để lại lời nhắn trên tất cả các chuyến tàu thì trong khoảng thời gian và không gian tương lai nào đó, đoán chừng cậu đã viết xong tất cả lời nhắn.
Chỉ cần Tần Hoài Chu bước vào một chuyến tàu cậu đã hoặc sẽ vào trong tương lai là có thể nhìn thấy lời nhắn.
Bằng cách này, bọn họ có thể gặp nhau tại sân ga.
Khoan đã… Nghĩ tới đây, Úc Dạ Bạc bỗng nhận ra ở giữa có một nghịch lý.
Tuy rằng thời gian trên toa xe là hoàn toàn độc lập, nhưng nó có thể lưu giữ dấu vết của bọn họ, hơn nữa có thể nhìn thấy cảnh tượng tương ứng với khoảng thời gian đó, thậm chí có thể nhìn thấy tương lai hoặc là quá khứ của Tần Hoài Chu trong cửa sổ đối diện.
Cho nên cậu có thể nhìn thấy dấu vết do bản thân mình từng lưu lại ở tương lại hoặc quá khứ không?
Tuy nhiên tại sao cậu đã lên nhiều chuyến tàu như thế mà vẫn không nhìn thấy dấu vết do mình để lại?
Tương tự như vậy, có phải Tần Hoài Chu cũng không thể nhìn thấy chữ viết trong tương lai? Tại sao anh lại không đợi cậu ở ga Lam Tường?
Là bởi cậu đen đến mức trong vòng hơn một giờ mà cũng không thể gửi xong tin nhân cho Tần Hoài Chu sao?
Hoặc là cậu đang viết dở thông báo thì phải dừng lại vì một vài lý do nào đó.
Nếu dựa theo suy đoán… Có phải tương lai cậu đã không thể hoàn thành nhiệm vụ, bị nhốt vĩnh viễn trong thế giới yên lặng vô hạn tuần hoàn này?
Hay là suy luận của cậu đã sai hết, ở trong tương lai cậu đã phát hiện cách mới, thành công thoát khỏi vòng lặp?
Những ý tưởng này chạy tới chạy lui trong đầu Úc Dạ Bạc, gần như biến thành một mớ bòng bong không thể tìm thấy nút thắt.
Cậu không ngờ có một ngày mình lại phải đi ngồi đoán suy nghĩ của bản thân, tự đi tìm tòi cách nghĩ của mình.
Thực sự giống như đánh một canh bạc với chính mình trong tương lai.
Hơn nữa nghĩ kỹ lại thì cứ cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Chẳng lẽ kết cục đã định?
Không, điều này không quan trọng.
Úc Dạ Bạc luôn thích sự kích thích, đồng thời cũng cực kỳ sợ chết, chỉ cần không đến một giây cuối cùng thì cậu nhất quyết không chịu buông tha.
Cậu vạch ra kế hoạch, cho dù là thế nào thì cứ tìm ra quy luật thời gian trước rồi tính, sau đó tiện thể để lại lời nhắn cho Tần Hoài Chu.
Bởi vì cũng không thể loại bỏ khả năng là số Tần Hoài Chu quá đỏ, lần tiếp theo anh lên tàu đã nhìn thấy lời nhắn cậu để lại, sau đó hai người có thể hội họp.
Dù sao thì thẻ đạo cụ nào đó chính là con ruột của app, vận may tốt đến khó ngờ, lúc giúp Úc Dạ Bạc đập đồ muốn gì cũng có.
Tất nhiên nếu đập không được thì Tần nào đó sẽ tự bỏ tiền túi ra mua cho Khoai Dẻo.
Sau khi xuống trạm, Úc Dạ Bạc nhìn thời gian trên đồng hồ, lại trôi qua thêm mười phút, chỉ còn một giờ.
Thời gian gấp gáp, rốt cuộc Khoai Dẻo cũng bất đắc dĩ lấy cái đầu người xấu xí lâu rồi không sử dụng ra.
Lúc trước Trác Lê từng hỏi vì sao cậu lại không sử dụng thẻ đạo cụ… Thật ra là vì cậu muốn giả ngầu.
Gì mà vì để thể nghiệm độ khó của nhiệm vụ hả? Cậu chỉ không muốn người khác biết rằng mình là đứa xui tận mạng thôi.
Sau khi ấn nút.
“Ùng ục ùng ục…”
Đầu người hút sạch dung dịch Formarin, để lại một dòng chữ trên vỏ chai thủy tinh.
“Trốn thoát khỏi ‘tàu điện ngầm’ trong vòng hai giờ.”
Úc Dạ Bạc: Tàu điện ngầm cái mả mẹ mày.jpg
Đến rồi, giây phút tự rước lấy nhục vào người đến rồi.
Ha.
Ha ha.
Ha ha ha.
Úc Dạ Bạc thật sự muốn vặt cái đầu này xuống rồi dán mấy tờ rơi quảng cáo lên.
Quả nhiên cậu không nên thử sử dụng cái đạo cụ liên quan tới vận may! Chẳng lẽ con app rẻ rách kia tưởng cậu là não cá vàng, mới qua một lúc đã quên sạch quy tắc của nhiệm vụ nên nhắc nhở thêm lần nữa?
Mặt Úc Dạ Bạc đen như đít nồi, ngay khi cậu đang muốn cất đầu người xấu xí thì bỗng nghĩ ra, dựa theo cái tính chó má của Nhiệm vụ kinh dị, nói không chừng đây lại là trò chơi chữ.
Nhiệm vụ nuôi dưỡng lần trước của nó thêm cho chữ “nhà” một dấu ngoặc kép khiêm tốn đánh lừa Úc Dạ Bạc.
Nhưng lần này cậu đã biết tàu điện ngầm này không phải thứ trong hiện thực… Về vấn đề này, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhận ra. Cho nên mấu chốt của vấn đề có phải là ở nửa sau hay không.
Trong vòng hai giờ…
Khoan đã, Úc Dạ Bạc bỗng nhiên hiểu ra!
Thời gian dừng lại trên điện thoại và cả lịch trình tàu điện ngầm.
Thật ra thời gian trong tất cả các chuyến tàu điện ngầm đều ngừng trôi!