Gì cơ??!!
Ba người ngơ ngác, Nghê Ninh sợ hãi vội vàng nói: "Không được, anh không thể đưa gấu bông cho cô bé."
Quả thực Thẩm Nguyệt Nguyệt rất đáng thương, nhưng bây giờ tính mạng quan trọng hơn hết.
"Tôi sẽ không trả lại cho con bé. Còn một ngày một đêm, nhiệm vụ hoàn thành trễ nhất là 7 giờ sáng mai, gấu bông giao cho mấy người giữ, tôi lên lầu một mình. Nếu 6 giờ ngày mai còn chưa thấy tôi ra mọi người cứ ấn hoàn thành nhiệm vụ."
"Chuyện này..." Tuy bọn họ không mấy đồng ý, nhưng nói thế nào đi chăng nữa người mạo hiểm tìm được gấu bông chính là Úc Dạ Bạc, cứu Phương Phương cũng là Úc Dạ Bạc, giữa con gấu này và Úc Dạ Bạc, hình như chờ một đêm cũng không tổn hại gì.
Hơn nữa lùi mười nghìn bước mà nói nếu không nhờ Úc Dạ Bạc căn bản bọ họ không sẽ có dũng khí bước lên lầu chứ đừng nói hoàn thành nhiệm vụ.
Úc Dạ Bạc nói xong liền gửi tin nhắn cho Bặc Thức Nhân: "Nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể thả Thẩm Nguyệt Nguyệt ra ngoài, để cô bé hoàn toàn rời khỏi tòa nhà này."
Hay nói chính xác hơn là để cô bé không phải chịu những thống khổ lặp đi lặp trước khi chết.
Bặc Thức Nhân không hồi âm, tiếp tục điên cuồn spam: "Trả con gái cho tôi, trả con gái cho tôi...nếu không tôi sẽ giết cậu, giết cậu!!"
Úc Dạ Bạc gửi một dòng tin nhắn mới, không nể nang uy hiếp: "Con gái mày bây giờ nằm trong tay tao rồi, tốt nhất mày nên uốn lưỡi bảy lần trước khi muốn nói chuyện với tao."
Bặc Thức Nhân: "Dù sao thì cậu vẫn phải giao con gái cho tôi, nếu không nhiệm vụ thất bại tôi có thể giết cậu bất cứ lúc nào."
Ờ, cũng đúng ha.
Úc Dạ Bạc rút một điếu thuốc ngậm trong miệng, ánh mắt lạnh lùng, không cảm xúc cười cười: "Tất nhiên tao phải trả nó lại cho mày, nhưng nguyên vẹn hay không thì chả ai nói trước được."
Bặc Thức Nhân: "...."
Cậu thanh niên kẹp con gấu bông giữa khuỷu tay, mặt lạnh tanh gõ chữ: "Chỗ tao có một con dao, mày nói xem tao nên móc mắt, mổ bụng hay chặt đầu đây nhỉ."
Bặc Thức Nhân: "Cậu dám?"
"Sao tao không dám? Nhiệm vụ chỉ nói chúng tao tìm Ny Ny chứ đâu nói phải tìm một Ny Ny nguyên vẹn. Mày yên tâm, tao đảm bảo sẽ dùng hộp quà đóng gói, cam kết 100% lúc vận chuyển đến chỗ mày một sợi lông cũng không mất."
Nói đến câu cuối, Úc Dạ Bạc phối hợp nở nụ cười nhân vật phản diện đầy tiêu chuẩn, đôi mắt xin đẹp lóe lên tia sáng ác ý, độc ác vô cùng.
Bặc Thức Nhân: ???
Nó sững sờ không thốt nên lời, rốt cuộc kẻ này là người hay ma quỷ?
Bặc Thức Nhân: "Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu....."
Úc Dạ Bạc: "Sao nào?"
Bặc Thức Nhân: QAQ!
Cái máy lặp thành thật, gửi tin nhắn mới: "Phải tìm được xương cốt của Thẩm Nguyệt Nguyệt, đưa cô bé ra khỏi tòa nhà, chỉ cần rời khỏi đó linh hồn cô bé sẽ được tự do."
Quả nhiên vẫn phải tìm được xương cốt.
Úc Dạ Bạc: "Xương cốt ở đâu?"
Bặc Thức Nhân: "Tôi không biết...tôi bị vứt đi sớm như vậy sao biết cô bé chết ở chỗ nào?"
Úc Dạ Bạc: "Người phụ nữ bắt nạt Thẩm Nguyệt Nguyệt là ai?"
Bặc Thức Nhân: "...." Giả mù tạm thời.
Úc Dạ Bạc tiếp tục hỏi: "Con gái mày thì sao đây? Sao nó không nói chuyện?"
Bặc Thức Nhân: "Ny Ny là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời! Đừng đừng đừng đừng xuống tay!!"
Gấu mẹ tủi thân khóc hu hu: "Cậu nghe tôi giải thích!"
Úc Dạ Bạc bỏ bàn tay đang định nắm lông.
"Hu hu, thông tin này vượt quá phạm vi nhiệm vụ của tôi, cho dù biết tôi cũng không thể nói ra."
Xem ra Nhiệm vụ kinh dị này có hạn chế nhất định, không thể cho thông tin ngoài lề.
"Tôi khuyên cậu đừng nhiều chuyện, biết nhiều quá không tốt. Nhiệm vụ này không phải chuyện cấp bậc của cậu có thể hoàn thành, hơn nữa nếu các cậu chết thì cũng chẳng sao nhưng Ny Ny nhà tôi vẫn còn là một đứa trẻ đó, đã sáu năm rồi mẹ con tôi chưa được gặp nhau."
QAQ cũng vô dụng, Úc Đại Cặn Bã thấy nhiều rồi, trơ rồi.
Thẩm Nguyệt Nguyệt bên kia đứng cầu xin nửa ngày giời vẫn chưa xin được bạn mình về, chỉ đành khóc lóc bỏ đi. Tiếng khóc nức nở u oán không ngừng vang vọng khiến người nghe thấy sởn da gà.
Đoán chừng một đêm này không nhà nào ngon giấc.
Cho đến tận khi Thẩm Nguyệt Nguyệt biến mất trong hành lang, ba người Đổng Hạo mới dám ló đầu ra, thấy cậu thanh niên trị Bặc Thức Nhân đến ngoan ngoãn sai đâu đi đó, cả đám trợn tròn mắt với nhau.
Cứ việc đã biết thân phận thật sự của nó nhưng nói gì đi chăng nữa nó cũng là quái vật phi nhân loại đó. Một con gấu bông dùng điện thoại đe dọa giết người, hỏi ai mà không sợ vãi đái ra quần được cơ chứ?
Song lúc này, con gấu bông kinh dị đang ngồi bán thảm với Úc Dạ Bạc.
"........"
Ừm, anh đẹp trai nhìn có chút nhu nhược đễn nỗi gió thổi qua cũng có thể bay lên giời, hóa ra lại có thể dùng lời nói đè quỷ ra cho nó ăn hành. Nhìn khóe miệng cậu nhếch nụ cười lạnh như có như không, ba người một gấu cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Vốn Đổng Hạo và Nghê Ninh còn muốn đi lên khuyên nhủ mong Úc Dạ Bạc nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nhưng lúc này chỉ muốn nói: Anh hai, miễn anh vui là được.
Người có thể đối phó với ma quỷ còn đáng sợ hơn ma quỷ gấp trăm lần.
Gấu con cũng run lẩy bẩy dưới ánh mắt chuyên chú của ông lớn Úc.
Đổng Hạo: "Đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Sao bà Lý có thể không biết chuyện mẹ kế độc ác? Phải chăng bà ấy đang nói dối? Hay có lẽ bà ấy chính là người thân của người phụ nữ kia, mọi người nói phải không?"
Nếu chuyện một người phụ nữ thường xuyên ra vào phòng 804 là sự thật, vậy vì cớ gì hàng xóm xung quanh lại không biết? Huống chi gây ra chuyện lớn như vậy sao không có tiếng gió nào lọt ra?
"Chắc không phải đâu." Phương Phương không tin nổi, cô không muốn tùy tiện suy đoán người khác: "Là bà ấy cứu chúng ta, sao có thể là người xấu được? Không thì ngày mai chúng ta điều tra một chút, hỏi mấy hộ gia đình khác, được không anh Úc?"
Úc Dạ Bạc cứu Phương Phương một mạng, hiển nhiên cô nguyện ý giúp cậu một tay.
Tất nhiên còn một lý do khác đó là....Úc Dạ Bạc rất rất đẹp trai.
Nào ngờ anh đẹp trai lại nói: "Không cần phiền phức đến vậy, trong lòng tôi tự rõ."
???
Gì chứ? Đây là ý gì? Bọn họ đã bỏ lỡ cái gì rồi hả?
"Đêm mai có thể biết đáp án." Úc Dạ Bạc nói: "Quên rồi sao? Buổi tối Thẩm Nguyệt Nguyệt sẽ lặp lại những chuyện trước khi chết."
Dựa theo tuyến thời gian, đêm nay Thẩm Nguyệt Nguyệt còn chưa đến lúc 'chết', hẳn do bọn họ đã lấy đi gấu bông cô bé thích nhất nên vô tình phá vỡ quá trình này.
Cũng do lúc ấy Úc Dạ Bạc đang chú ý tìm kiếm gấu con, không đủ tinh lực bận tâm quan sát những thứ khác.
Tối hôm đó, mấy người ở trong xe Úc Dạ Bạc chợp mắt một đêm...Ơn trời nhờ cái tính lười chảy thây của cậu, cách mấy bước chân cũng lười lết bộ, không ngại phiền phức phi xe vào con đường nhỏ lầy lội này, đỗ xe bên cạnh tòa nhà, vừa lúc nằm trong phạm vi bán kính 50m.
Ngoại trừ Úc Dạ Bạc, ba người còn lại không dám ngủ thật, giống như chỉ cần nhắm mắt cô bé váy đỏ rùng rợn kia sẽ xuất hiện ngoài cửa sổ xe, gõ cửa.
Rạng sáng ngày hôm sau, Phương Phương lập tức hành động. Bởi vì chuyện xảy ra đêm qua nên các hộ gia đình vô cùng kiêng dè song vẫn không chịu nổi sự dây dưa lì lợm thậm chí là sự hấp dẫn của tiền tài.
Cô nàng lôi kéo Đổng Hạo chạy ngang chạy dọc suốt cả buổi sáng, thăm hỏi gần như toàn bộ hộ gia đình sinh sống, cuối cùng rút ra kết luận.
Bà Lý không nói dối họ, không chỉ bà, người nơi đây chưa ai từng nghe tới sự xuất hiện của người mẹ kế này, vả lại những người sống ở lầu 8 trước đây đã sớm dời đi.
"Úc tiểu ca, giờ chúng ta nên làm gì đây?"
Úc Dạ Bạc đang ngồi nghịch điện thoại trên xe, khuôn mặt tái nhợt. Do hạ đường huyết nên ỉu xỉu cả buổi, rơi vào cảnh bán sống bán chết, tất cả phỉa dựa vào miếng socola để duy trì mạng. Nghe thấy lời này, cậu uể oải nâng mí mắt: "Còn làm gì nữa, buổi tối lên lầu chứ sao."
"....."
Giọng điệu lười nhác nỗi đến không thể luời hơn.
Nghê Ninh tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu không thì bỏ qua đi, dù sao chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chẳng bằng lúc về mời một pháp sư đến đây trừ ma...."
"Cưỡng đoạt đồ chơi của một đứa trẻ rồi còn muốn mời người đến đánh cho con bé hồn phi phách táng?"
Chuyện này quá không có đạo đức, Úc Dạ Bạc cậu làm không được, nói cho vuông là không muốn làm.
Cậu ngồi dậy, chân dài bước xuống xe, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đưa con gấu nhỏ cho Phương Phương: "Buổi tối tôi tự đi lên, nếu 6 giờ sáng hôm sau vẫn chưa giải quyết xong mấy người tự ấn hoàn thành nhiệm vụ."
Có một số người yếu bóng vía, sợ ma quỷ là chuyện hết sức bình thường đối với con người, chỉ có một số rất nhỏ không sợ, Úc Dạ Bạc có thể hiểu suy nghĩ của mấy người đứng đây.
Nhưng đoán chắc những hộ gia đình ở đây đã từng mời pháp sư đến làm phép, kết quả thì sao? Không phải tất cả đều vô ích không giải quyết được vấn đề à?
Đến 9 giờ 30 tối, đúng khoảng thời gian lặp lại cái chết của Thẩm Nguyệt Nguyệt, Úc Dạ Bạc lên lầu.
Tiến vào lầu 8, dẫu biết Thẩm Nguyệt Nguyệt bây giờ sẽ không đi ra, song Úc Dạ Bạc vẫn rất cẩn thận. Khi đi lên cầu thang cầu thang thả nhẹ bước chân để không kích hoạt đèn cảm ứng.
Lúc đến trước cửa phòng 804, quả nhiên trong phòng đang lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua. Thẩm Nguyệt Nguyệt kêu gào giãy dụa, bị cưỡng ép lôi vào nhà vệ sinh.
Đôi tay nhỏ bé ra sức chống cự, mười đầu ngón tay in hằn vết máu khắp nơi, từ sàn phòng ngủ, tủ đến vách tường đều là dấu tay máu.
Tuy biết trước Thẩm Nguyệt Nguyệt bị ngược đãi, nhưng bộ dạng kinh khủng của cô bé và ánh mắt oán độc âm u khiến người ta không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Hơn nữa...dường như cô bé đang nhìn vào Úc Dạ Bạc.
Người bình thường nhìn thấy cảnh này đảm bảo sợ chạy mất dép, nhưng Úc Dạ Bạc lại trực tiếp đi theo. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, cửa phòng vệ sinh trước mặt bị khóa trái, song không cần nhìn, chỉ nghe thôi đã đủ tưởng tượng ra khung cảnh bên trong.
Cô bé gầy yếu bị khăn tắm trói chặt tay chân ném vào bồn tắm, miệng bị bịt kín. Trời sinh vốn đã không thể nói chuyện, giờ phút này con đường cầu cứu của cô bé đã hoàn toàn bị vùi lấp, bé chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Mắt thấy ấm nước nóng trong tay người phụ nữ từ từ đến gần, cô bé giãy dụa cầu xin, nét mặt hoảng sợ tột cùng.
"Ô ô ô...."
Mặc nhiên, hung thủ không có ý định ngừng hành động độc ác của mình.
Cùng với tiếng nước sôi từ đỉnh đầu dội xuống là tiếng thét nước nở đột nhiên lên cao, từng đợt tiếng thét vang lên đứt quãng.
"A a a a a a..."
Sau đó là tiếng giãy dụa lăn lộn, nước bắn tung tóe khắp nơi, đèn pin rọi lên cửa kính, phía trên đều là máu.
Thẩm Nguyệt Nguyệt không bị dội bỏng chết luôn. Làn da non mềm của bé bị dội nóng đỏ rực, nổi lên một đống nhọt nước, tiếp đó là tiếng vỡ của nhọt nước, da từ từ bong tróc lộ ra bắp thịt đỏ hồng bên trong, máu tươi chảy lênh láng xung quanh.
Cuối cùng bồn tắm chất đầy da và máu thịt của cô bé, cô bé chết trong cơn đau đớn tột cùng và nỗi sợ hãi tột độ. Sao nó có thể không oán không hận? Sao nó có thể không hóa thành lệ quỷ?
Giây tiếp theo, cửa phòng tắm bật mở.
Thẩm Nguyệt Nguyệt đã chết, cơ thể rải rác nằm trong bồn máu. Ả đàn bà vô hình bước ra, máu chảy dọc theo cánh tay nhỏ xuống dưới đất, từng bước chân để lại vệt máu mơ hồ.
Quá gần, Úc Dạ Bạc theo bản năng trốn sau tủ, nhưng rất nhanh đã nghe thấy tiếng mở vòi nước vang lên từ phòng bếp bên cạnh.
Cậu ngẩng đầu nhìn lén qua khe tủ, kế đó nghe được tiếng 'cộp cộp', cùng lúc đó trong không khí tràn ngập mùi thịt tanh tưởi.
Cái này....cmn giống hệt như lúc đang nấu canh thịt.
Ọe! Suýt chút nữa Úc Dạ Bạc nhịn không được nôn ngay tại chỗ. Buổi sáng tỉnh dậy chứng hạ đường huyết phát tác khiến cậu không có khẩu vị gì đã đành, buổi tối cố gắng mua một hộp mì ăn liền ở cửa hàng tiện lợi, bây giờ nhìn cảnh buồn nôn trước mặt làm cậu xây xẩm hết cả mặt mày.
Một lát sau, dấu chân máu trở về phòng tắm phân thây cô bé, ném từng miếng thịt một vào nồi nấu chín, phần còn lại cất vào tủ lạnh, sau đó chia thành từng phần nhỏ vứt xuống cống.
Nửa đêm khuya khoắt, tiếng thớt chặt thịt 'cốp cốp' vang vọng khắp phòng, máu bắn tung tóe, dường như bàn tay nhỏ bé trong bồn rửa bát còn giật giật.
Thẩm Nguyệt Nguyệt nhỏ như vậy, xử lý thi thể không quá phiền phức, có lẽ thực tế phải mất vài ngày nhưng giờ phút này tái hiện lại chỉ mất vài chục phút ngắn ngủi.
Bởi vậy cả căn phòng vang lên đủ loại tiếng động và mùi vị, dấu chân máu trải dài khắp phòng, Úc Dạ Bạc bị hun đến nỗi sắp không đứng nổi.
Mọi chuyện đã rõ ràng, đúng như suy đoán của bọn họ, cô bé Thẩm Nguyệt Nguyệt có lẽ vì trả thù người thường ngày hay ngược đãi mình nên lén dùng nước sôi làm hỏng váy ả, chọc giận ả, cuối cùng bị ngược đãi tàn nhẫn đến chết.
Đây chính là một vụ giết người. Sáu năm oan hồn cô bé không được yên nghỉ, không ai tìm ra chân tướng, không ai thay bé giải oan, linh hồn bé chỉ có thể quẩn quanh trong tòa nhà này.
Kẻ giết người ở nhà bếp xử lý gần xong đống xác thịt, còn một phần xương dư dự định tìm nơi nào đó giấu đi.
Úc Dạ Bạc theo bước chân ả đi vào phòng ngủ cha Thẩm Nguyệt Nguyệt, dỏng tai nghe động tĩnh bên trong.
Tiếng bước chân từ trái sang phải, ngăn kéo được mở nhiều lần, chiếc bàn cạnh giường ngủ bị di chuyển.
Úc Dạ Bạc lần theo âm thanh xung quanh di chuyển đồ đạc, cuối cùng tiếng động đột nhiên im bặt...cậu đứng trước vách tường phía sau tủ đầu giường.
Trước mặt là vách tường trống không, giấy dán tưởng bên trên đã bị ố vàng, Úc Dạ Bạc dùng ngón tay cậy mấy lần nhưng vẫn không lôi ra được. Bên cạnh có mép giấy bị uốn lên, Úc Dạ Bạc tiện tay lột xuống.
Theo lớp giấy dán tường bị lột ra, một lớp sơn theo đó rơi xuống, lộ ra một cái két sắt bị giấu bên trong.
Đây là kiểu mật mã bàn phím xưa cũ.
Úc Dạ Bạc thử ấn, ngoài ý muốn phát hiện cư nhiên còn có điện.
Cậu tiện tay nhặt cái búa nhọn nhỏ trong đống đồ linh tinh cạnh đó, bắt đầu điên cuồng gõ xung quanh két sắt.
Bức tường vốn cũ nát không rắn chắc, hơn nữa trải qua nhiều năm bị mối mọt gặm nhấm, Úc Dạ Bạc mới gõ một cái đã lộ ra bức tường bên dưới, tiếp theo rầm rầm chát chát đập vỡ toàn bộ xung quah.
Sau đó cậu nắm chặt tay cầm két sát, dùng toàn lực bú ti mẹ kéo mạnh két sắt ra ngoài.
Rầm một cái, két sắt nặng nề cất giấu cương cốt của Thẩm Nguyệt Nguyệt rơi xuống đất.
Bẻ khóa theo phương pháp vật lý cũng là bẻ khóa.(*)