Hôm nay đã là ngày 6 cô hôn mê, Sở Bách Nhiên ngồi bên giường bệnh, nắm tay Diệp Châu Anh. Anh móc trong túi ra một hộp đựng nhẫn, lấy nhẫn ra rồi đeo vào ngón áp út của cô.
“Châu Anh, anh đem nhẫn cầu hôn tới rồi đây. Anh cũng đeo lên tay em rồi, khi nào em tỉnh, khỏi bệnh rồi thì chúng ta kết hôn nhé. Không biết em có giận anh không nhỉ ? Làm vậy là ép buộc em kết hôn với anh rồi. Nhưng anh không cho em từ chối anh đâu...Anh đã tính toán làm một buổi cầu hôn thật lãng mạn cho em, nhưng anh không đợi được nữa rồi. Anh muốn mau chóng đem em về nhà, không cho em chạy lung tung nữa.”
Vừa nói anh vừa khẽ xoa nắn bàn tay Diệp Châu Anh. Bác sĩ nói lẽ ra cô đã phải tỉnh lại rồi, nhưng không hiểu sao vẫn còn hôn mê.
“Châu Anh à, mau tỉnh lại đi. Tim anh sắp không chịu được nữa rồi. Đã 6 ngày trôi qua rồi...Tỉnh dậy với anh có được không ?...”
Sở Bách Nhiên gục đầu xuống bên giường, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra. Không biết có phải là nước mắt mấy chục năm qua tích tụ lại hay không, cứ nhìn thấy Diệp Châu Anh bị băng bó trên giường bệnh, nằm im không động đậy, hôn mê bất tỉnh, anh lại không thể chịu đựng nổi.
“Châu Anh...ngoan...tỉnh dậy đi em. Anh...rất lo cho em...Mau tỉnh dậy xem nhẫn cầu hôn anh đặt làm cho em có đẹp không ? ...Nếu em không thích, anh liền lập tức đặt chiếc khác, có được không ?...” Sở Bách Nhiên vẫn gục đầu vào thành giường, nắm chặt tay Diệp Châu Anh. Bỗng, có một bàn tay đặt trên đầu anh, xoa xoa.
Anh lập tức ngẩng phắt đầu lên, nước mắt trên mặt vẫn còn đọng lại. Sửng sốt nhìn Diệp Châu Anh đang mỉm cười nhìn anh.
“Anh...khóc...thật xấu.” Diệp Châu Anh khó nhọc cất tiếng nói.
“Chẳng...đẹp trai chút nào.”
Tay Sở Bách Nhiên run rẩy, cổ họng nghẹn ứ. Anh cứ trân trân nhìn Diệp Châu Anh một hồi, cuối cùng mới phản ứng lại. Nhẹ nhàng buông tay Diệp Châu Anh ra, cố gắng phát ra tiếng nói từ cái cổ họng khô khốc của mình.
“Anh...anh gọi bác sĩ, em nằm đây nhé. Ngoan...không được ngủ nữa đâu.”
Nói rồi đứng phắt dậy chạy đi, Diệp Châu Anh mệt mỏi nhìn theo bóng lưng anh. Lại liếc xuống cánh tay đang bó bột của mình, trên bàn tay gầy gò của cô, xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương vừa to vừa lấp lánh. Nước mắt Diệp Châu Anh chảy ra, lăn dài trên đôi gò má...
------------
Sau khi làm các bước kiểm tra, thông báo tình hình hiện tại của Diệp Châu Anh và dặn dò một số thông tin quan trọng cần lưu ý, bác sĩ đi ra để lại không gian cho người nhà.
Sở Bách Nhiên chạy tới bên ghế, ngồi xuống trước mặt DIệp Châu Anh, nắm lấy tay cô.
“Cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi.”
“Là em nghe anh nói...anh muốn...ép cưới. Em liền...liền lập tức...tức giận đến bật tỉnh.”
Sở Bách Nhiên cố gắng cười một cái. Bị thương nặng như vậy, còn cố chọc cười anh.
“Ngoan, đừng nói nhiều như vậy. Giữ chút sức lực. Nếu anh biết em tức giận đến mức bật tỉnh như vậy, anh đã đem nhẫn đến đeo vào tay em sớm hơn rồi.”
“Có...ai như anh..không? Lại cầu hôn...trong bệnh viện.”
Sở Bách Nhiên cười cười, cúi mặt xuống áp tay cô lên má mình.
“Xin lỗi em, anh không nghĩ gì nhiều cả. Chỉ muốn đeo lên tay em, muốn đem em về nhà nhốt lại, bảo vệ em, không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa.”
Diệp Châu Anh nghe anh nói vậy, cố nhấc cánh tay không bị thương lên, lại xoa xoa đầu anh.
“Bách Nhiên...em xin lỗi....Khiến anh...lo lắng rồi.”
“Im lặng, nghỉ ngơi. Đừng nói nữa. Không phải lỗi của em.”
Sở Bách Nhiên đưa tay lên che mắt Diệp Châu Anh lại.
“Ngoan, nhắm mắt nghỉ ngơi đi. Bây giờ thì anh cho phép em ngủ rồi.”
Diệp Châu Anh mỉm cười, ừ một tiếng. Cô cũng rất mệt mỏi, toàn thân đều nổi lên từng cơn đau nhức ê ẩm. Cổ họng khàn đặc, nói chuyện cũng rất khó khăn. Cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Lúc Diệp Châu Anh tỉnh giấc lại lần thứ hai là đã buổi tối ngày hôm sau, mở mắt ra cô có hơi hốt hoảng một chút. Vì ngoài Sở Bách Nhiên đang ngồi bên cạnh nắm tay cô ra, phòng bệnh của cô lúc này vô cùng đông đúc. Ba mẹ của Sở Tu Kiệt cùng Sở Tu Kiệt đang đứng nói chuyện gần đó. Ba Sở Bách Nhiên thì đứng cạnh anh khe khẽ vỗ lên vai anh, mẹ Chu Ninh thì đặt tay lên đầu cô khẽ xoa xoa. Từ Giai Ý cùng Lý Húc cũng có mặt, đang đứng cuối giường bệnh. Vì mẹ Chu Ninh đang nhìn cô, nên cô vừa tỉnh là Chu Ninh liền biết.
“Con tỉnh rồi sao ? Có muốn uống nước không ?” Diệp Châu Anh nhìn Chu Ninh, trong lòng bỗng hơi xúc động, mũi cay cay. Cô không lên tiếng được, đành cố gật gật đầu. Nghe giọng nói của bà, mọi người đều quay sang nhìn Diệp Châu Anh, gia đình của Sở Tu Kiệt cũng đi đến bên giường bệnh. Lâm Nhã nhào qua, đẩy Sở Bách Nhiên ra rồi nắm lấy tay Diệp Châu Anh.
“Con mau đứng lên đi lấy nước cho Tiểu Diệp. Cứ một mình con chiếm hết chỗ thôi. Tiểu Diệp à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”
Nhìn hai bà mẹ đứng bên giường mình, rồi lại nhìn Từ Giai Ý bắt đầu nức nở cuối giường bệnh ôm lấy Lý Húc, lại nhìn bao quát hết cả căn phòng một lần nữa. Cuối cùng Diệp Châu Anh nhịn không được nữa, nước mắt cô bắt đầu tuôn trào. Sao cô có thể may mắn như thế này nhỉ ? Có thể gặp được nhiều người yêu thương mình như vậy. Khoảng trống bị khoét mất trong tim khi ba mẹ cô mất bỗng được dần dần lấp đầy bằng tình yêu thương của mọi người, Diệp Châu Anh thấy trái tim của mình như được sưởi ấm, vô cùng hạnh phúc.