“Anh là lão già ngốc có phải không?..Hức...Vì một đứa nhóc con mới gặp có vài lần liền làm nhiều chuyện như vậy, đáng sao?”
Sở Bách Nhiên hơi kéo Diệp Châu Anh đang quấn trên người mình nức nở ra, rồi đưa tay lau lau nước mắt cho cô.
“Vì sao lại không đáng? Em xinh đẹp như vậy, lại giỏi giang như vậy, tính cách cũng rất đáng yêu, nấu ăn lại ngon. Có chỗ nào là không đáng? Anh vẫn luôn hối hận vì ba năm trước không đạp quách đứa em họ Sở Tu Kiệt ra để cướp lấy em đây.”
Lại hôn lên mí mắt ẩm ướt vì khóc của Diệp Châu Anh.
“Không giận anh vì giấu em nhiều chuyện như vậy sao?”
Diệp Châu Anh lại ôm lấy Sở Bách Nhiên, áp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, dụi dụi.
“Sao lại giận anh? Tất cả những việc anh làm đều là vì em. Sở Bách Nhiên, em cũng yêu anh. Sau này, có chuyện gì thì phải nói với em, đừng để trong lòng nữa."
Sở Bách Nhiên bật cười hạnh phúc, không ngờ cô lại phản ứng như vậy. Lại nói, lần đầu tiên anh nghe cô nói yêu anh. Trái tim đang bất an lo sợ của anh vì lời nói của cô mà dần trở nên ấm áp.
“Nhưng giấu không kể cho em nghe, là chuyện anh làm vì anh. Vì anh không muốn em rời xa anh.”
Diệp Châu Anh đột nhiên bật người dậy, ôm lấy mặt anh. Rồi cúi đầu hôn lên môn anh. Cô nhắm mắt lại, học theo cách anh hôn cô, vụng về mút nhẹ môi dưới, lại lướt lên môi trên khẽ cắn nhẹ rồi buông anh ra.
“Muốn em giận anh tới vậy sao?”
Vẫn còn chưa tỉnh tảo lại sau nụ hôn chủ động của Diệp Châu Anh, Sở Bách Nhiên ngắm nhìn Diệp Châu Anh lúc này. Đôi mắt to trong veo vì khóc mà hơi ửng đỏ, ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ, đôi môi căng mọng khe khẽ hé mở, giọng nói như đang mê hoặc anh. Tiểu yêu tinh.
Sở Bách Nhiên dùng sức đẩy ngã Diệp Châu Anh xuống giường, nụ hôn của anh nhanh chóng ập tới. Nụ hôn của Sở Bách Nhiên không vụng về như Diệp Châu Anh, cũng không nhẹ nhàng ôn nhu mà vừa dồn dập lại gấp gáp khiến Diệp Châu Anh sắp không thở nổi. Nhưng cô vẫn đón nhận nụ hôn ấy, đón nhận hết tình cảm mãnh liệt mà Sở Bách Nhiên muốn trao cho cô. Cố gắng phối hợp, đáp lại sự cuồng bạo của anh, như muốn chứng minh cho anh, cô đã cảm nhận tình yêu của anh, cô cũng yêu anh, cô cũng nguyện trao trái tim của mình cho anh.
Hai người hôn nhau tới lúc Diệp Châu Anh không chịu đựng được nữa, thở dốc dồn dập, liền đẩy anh ra. Sở Bách Nhiên nhìn nhìn người con gái quyến rũ trong lòng mình. Khẽ vuốt ve mặt cô. Anh ngồi dậy, bế Diệp Châu Anh ngồi lên đùi mình.
“Về nhà nhé?”
Diệp Châu Anh vẫn còn mềm nhũn cả người sau nụ hôn cuồng nhiệt của anh, khó khăn nương theo lực bế của anh ngồi dậy, rồi tựa đầu vào vai của anh gật gật đầu.
- --------
Vừa về đến nhà, Diệp Châu Anh thấy Sở Tu Kiệt đã lâu không liên lạc nhắn cho cô một tin.
“Châu Anh, dạo gần đây em vẫn ổn chứ?”
Sao anh ta lại nhắn? Không lẽ ban nãy thực sự phát hiện ra được gì rồi? Nhưng dù sao Sở Bách Nhiên cũng là anh họ của Sở Tu Kiệt, chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi. Diệp Châu Anh không trả lời tin nhắn của Sở Tu Kiệt. Chỉ một buổi chiều mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Cũng may, ngày mai là thứ 7, cô có thể nghỉ ngơi một chút. Công việc của Diệp Châu Anh không giống như những công việc khác, chỉ cần đi làm từ thứ 2 đến thứ 6. Tuy nhiên, hai ngày cuối tuần thường dùng để đi hội thảo cập nhật thêm kiến thức. Trải qua buổi chiều hôm nay, đầu óc Diệp Châu Anh căng thẳng, liền lười biếng, quyết định không đi hội thảo nữa.
Sở Bách Nhiên thấy hôm nay xảy ra nhiều việc, muốn cho cô chút không gian, nên vừa về nhà thì khẽ ôm cô một cái liền xoay đầu về nhà mình.
Diệp Châu Anh tắm rửa xong, nằm trên giường nghĩ ngợi về chuyện xảy ra hôm nay. Rốt cuộc vòng đi vòng lại một hồi thì vẫn vòng về nhà họ Sở. Lại nghĩ đến mẹ của Sở Tu Kiệt, cô có chút thất thần. Không biết Lâm Nhã biết chuyện của cô cùng Sở Bách Nhiên thì có buồn không? Còn có, ba mẹ của Sở Bách Nhiên có phản cảm không khi người con gái anh yêu lại yêu cùng lúc cả anh lẫn em họ anh, mặc dù em họ anh chỉ là người yêu cũ của cô. Nằm lăn qua lăn lại, Diệp Châu Anh thực sự không tài nào ngủ nổi. Nghĩ nghĩ cô liền gọi cho Sở Bách Nhiên.
Tiếng chuông điện thoại vừa reo một tiếng, Sở Bách Nhiên đã bắt máy.
“Làm sao đấy? Sao còn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được...”
“Vì chuyện hôm nay sao?”
Diệp Châu Anh ôm gối, sợ nói ra anh lại bắt đầu lo lắng cùng mình, phân vân không biết có nên nói hay không. Nhưng rồi cô vẫn quyết định nói ra nỗi lo sợ của mình.
“Ừm...em đang nghĩ, ba mẹ anh sẽ...sẽ không ghét em chứ?”
Sở Bách Nhiên bật cười.
“Em suy nghĩ vớ vẩn gì thế? Em làm sao mà ba mẹ anh phải ghét em?”
“Ừm...thì yêu cả anh lẫn em họ anh chứ sao?”
Nghe cô nói vậy, Sở Bách Nhiên lại nổi hứng trêu chọc cô.
“Chậc, Diệp Châu Anh. Ý em là hiện tại em vẫn còn yêu Sở Tu Kiệt sao? Còn dám nói cho anh nghe?”
“Em không đùa với anh đâu.”
Nghe giọng cô nỉ non, lại có vẻ buồn buồn. Sở Bách Nhiên đóng tài liệu trên bàn làm việc lại. Anh cởi mắt kính ra, xoa xoa hai mắt của mình.
“Châu Anh, muốn anh sang đấy với em không?”
Nghe anh nói vậy, tim Diệp Châu Anh đập thình thịch. Cô vân vê vạt áo của mình, suy nghĩ một chút. Thực sự thì hiện tại cô cũng muốn gặp anh.
“Cũng được...vậy anh sang một chút nhé?”
Sở Bách Nhiên cười cười, ừ một tiếng với cô liền đứng lên sang nhà cô.