Nhìn ánh mắt chứa đầy tình cảm của Sở Bách Nhiên cùng lời nói tha thiết của anh. Diệp Châu Anh cảm thấy hơi xúc động. Nhưng vừa nãy Sở Bách Nhiên như vậy vẫn khiến cô hơi sợ hãi.
“Nếu tôi để chú theo đuổi, chú không được nổi giận giống ban nãy nữa được không ? Ban nãy ... chú làm tôi sợ.”
Sở Bách Nhiên vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ xoa xoa đầu cô.
“Được, tôi sai rồi. Tôi không như vậy nữa, không làm Châu Anh sợ nữa. Tha thứ cho tôi, nhé ?”
Diệp Châu Anh bất ngờ bị anh ôm lấy, nhưng cô lại không cảm thấy phản cảm. Có lẽ là do rượu cùng nụ hôn ban nãy của anh khiến đầu óc cô vẫn còn mụ mị, hoặc có lẽ sau trong tâm hồn cô muốn có được cái ôm này. Ít nhất là hiện tại, cô không muốn đẩy anh ra. Mùi hương quen thuộc của anh khiến cô cảm thấy an tâm. Diệp Châu Anh gật gật đầu, ngồi yên để anh ôm.
Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng mình, Sở Bách Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Sau này anh phải cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, tránh dọa tới khiến cô sợ hãi
“Vậy ngày mai tôi vẫn được đi chơi cùng em chứ ?” Sở Bách Nhiên nhỏ giọng hỏi cô.
Diệp Châu Anh nghe anh dè dặt hỏi, cảm thấy hơi tội nghiệp, lưỡng lự một chút vẫn gật gật đầu. Dù sao bảo anh đi chơi cùng là vì muốn cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ cô ở hồ bơi. Cô cũng đồng ý với anh là sẽ không né tránh anh. Để anh đi cùng cũng tốt, ngoài chuyện ban nãy Sở Bách Nhiên đột nhiên hơi hung dữ ra, cô thấy anh cũng chưa có điểm nào khiến cô ghét cả. Đẩy Sở Bách Nhiên ra, Diệp Châu Anh lí nhí nói.
“Vậy vẫn như cũ, ngày mai 8 giờ chú đợi tôi dưới sảnh rồi chúng ta cùng ra biển chơi nhé.”
Sở Bách Nhiên cười cười, đưa tay vén lại mái tóc bị cô vùi cho bù xù.
“Được, vậy em nghỉ ngơi đi. Tôi về phòng đây.” Nói rồi Sở Bách Nhiên đứng lên, tạm biệt cô rồi quay về phòng của mình.
Diệp Châu Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin nói cho Từ Giai Ý biết là mai Sở Bách Nhiên sẽ đi cùng bọn cô. Sau đó cô mệt mỏi lê bước vào phòng tắm, tắm rửa xong liền nằm xoài ra giường ngủ.
----------
8 giờ sáng, dưới sảnh resort.
Khi Diệp Châu Anh cùng Từ Giai Ý xuống sảnh khách sạn, đã thấy Sở Bách Nhiên tay cầm tờ tạp chí lật giở, ngồi chờ sẵn tại bàn tiếp khách của resort. Vì hôm qua Diệp Châu Anh bảo với anh là đi biển, nên anh cũng không mặc đồ cầu kì. Chỉ mặc đơn giản một chiếc quần short trơn màu xám rộng rãi, thêm một chiếc áo phông trắng, chân đi một đôi giày thể thao hàng hiệu. Hôm nay anh không đeo kính, trên đầu đội một chiếc nón lưỡi trai. Kiểu ăn mặc này khiến cho anh như trẻ ra 10 tuổi, trông chỉ chừng ngang lứa với Diệp Châu Anh thôi.
Thấy Diệp Châu Anh, Sở Bách Nhiên nhét tờ tạp chí vào khay đựng. Đứng lên đi về phía cô. Cô gái nhỏ hôm nay không còn ăn mặc quá hở hang như hôm qua nữa. Cô mặc một chiếc quần jeans ngắn màu trắng dài khoảng tầm ngang đùi, phối với chiếc áo hai dây màu vàng nhạt. Bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi ngắn tay. Mái tóc xoăn được tết lại thành 2 bím tóc, xách thêm một chiếc túi lưới đi biển. Trông cô vô cùng xinh xắn đáng yêu.
“Chú đợi có lâu không ?” Diệp Châu Anh híp mắt cười nhìn Sở Bách Nhiên. Trông cô tươi tắn như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra khiến Sở Bách Nhiên cũng an tâm phần nào.
“Vừa xuống chưa bao lâu thì em đã tới rồi. Bây giờ chúng ta đi luôn sao ?” Sở Bách Nhiên đút hai tay vào túi quần đáp lời cô.
Lúc này Từ Giai Ý mới lên tiếng.
“Đợi chút nhé, bạn trai tôi sắp đến nơi rồi.” Từ Giai Ý gõ gõ điện thoại, ngoái nhìn ra cổng resort tìm kiếm bóng dáng bạn trai mình. Vừa nhắc thì đã thấy Từ Giai Ý giơ tay lên vẫy vẫy một người. Một cậu thanh niên ăn mặc rất màu sắc, tóc nhuộm màu nâu sáng, tay đeo một chiếc balo chạy tới đứng bên cạnh Từ Giai Ý. Mặc dù phong cách ăn mặc khá sặc sỡ, nhưng cũng không dễ làm lu mờ nhan sắc của cậu. Đây cũng là một người khá đẹp trai, nhìn cậu rất có hơi thở thanh xuân, đầy sức sống. Giơ đồng hồ lên nhìn giờ.
“Ý Ý, tôi tới rồi nè. Đã bảo với chị là tôi sẽ không trễ quá 15 phút mà. Mới có 8 giờ 11 phút thôi.” Vừa chạy tới, cậu ta đã chống tay vào đầu gối, thở hổn hển. Chưa kịp nhìn xung quanh xem có bao nhiêu người. Từ Giai Ý quay sang đánh lên vai cậu ta một phát. Sở Bách Nhiên nhìn thấy xuất hiện thêm một người nữa, liền khẽ bước sang đứng bên cạnh Diệp Châu Anh.
“Trễ vẫn là trễ, nếu cậu tới trễ thêm một phút nữa tôi liền để cậu lại đây luôn.” Nói rồi Từ Giai Ý nắm tay kéo cậu ta đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Diệp Châu Anh cùng Sở Bách Nhiên lên tiếng giới thiệu.
“Mau đứng lên, giới thiệu với hai người một chút. Cậu ấy là bạn trai của tôi, Lý Húc. Lý Húc, đây là bạn thân của tôi, Diệp Châu Anh. Bên này là bạn của cô ấy, Sở Bách Nhiên.” Diệp Châu Anh nhìn sang cậu trai kia, vẫy vẫy tay chào. Sở Bách Nhiên nở nụ cười tự nhiên, đưa tay ra với cậu nhóc đó.
“Rất vui được làm quen cậu.”
Cậu nhóc cũng vui vẻ đưa tay ra bắt cùng Sở Bách Nhiên. Nhìn nhìn tướng mạo của Sở Bách Nhiên, cậu nhóc đoán anh lớn hơn mình vài tuổi. Liền gọi luôn là anh.
“Tôi cũng vậy. Rất vui được gặp anh nhé, anh Bách Nhiên.” Xong cậu quay sang vẫy vẫy tay lại với Diệp Châu Anh.
“Bạn gái tôi kể rất nhiều về cô đó.”
“Vậy sao ? Chắc là cậu ấy lại nói xấu gì tôi rồi.”
“Nào có, Giai Ý rất là quan tâm đến cô Diệp luôn.”
Diệp Châu Anh nghe vậy, mỉm cười nhìn Lý Húc. Sau đó huýt vai Từ Giai Ý một cái.
“Sao hôm qua tớ không thấy cậu quan tâm tớ một chút, bỏ mặc tớ tận hai lần.”
Từ Giai Ý nghe cô nói, nháy nháy mắt hướng tới Sở Bách Nhiên, rồi thì thầm vào tai Diệp Châu Anh.
“Nói bậy, tớ là đang tác hợp cho hai người nha. Nếu hai người thành đôi, còn phải mời tớ đi ăn một chầu đó.”
Diệp Châu Anh ngượng ngùng nhìn sang Sở Bách Nhiên, cảm thấy đúng là tự mình đào hố cho mình. Cô giả vờ không nghe thấy, nắm tay Từ Giai Ý kéo đi.
Thấy vậy, Sở Bách Nhiên cùng Lý Húc cũng cất bước theo sau hai cô nàng.