“Diệp Châu Anh, đừng xem thường con mắt nhìn người của tớ. Tớ thấy 80% là anh ta có ý với cậu đó. Cậu cứ chờ xem. Hắc hắc.” Từ Giai Ý xảo quyệt liếc nhìn cô bạn của mình một cái. Đúng là cô bé ngoan, đó giờ chỉ mới trải qua một mối tình thôi nên chẳng nhìn ra được cái gì hết. Mới quen có vài ngày mà nhìn xem ánh mắt lo lắng của anh ta khi nhìn Diệp Châu Anh như là đã yêu cô được 1,2 năm rồi ý chứ.
“Mà bà cô của tôi ơi, tớ cảm thấy trông anh ta cũng không già đến nỗi cậu cứ luôn miệng gọi người ta là chú đâu. Bề ngoài của anh ta chỉ là hơi chững chạc một chút thôi, trông rất có cảm giác là người đàn ông đã có thành tựu nha. Rất hấp dẫn.” Từ Giai Ý bật ngón tay cái về phía Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh buồn cười gạt tay cô bạn ra, không xem những lời nãy giờ Từ Giai Ý nói là thật.
----
Sau khi ngủ một mạch đến chiều tối, lúc thức giấc Diệp Châu Anh khe khẽ nắn bóp bắp chân của mình. Đã không còn đau nữa rồi.
Buổi tối, Từ Giai Ý hẹn Diệp Châu Anh cùng nhau đến một quán bar có tiếng tại đảo Thiên Kì. Diệp Châu Anh đi vào toilet tắm rửa. Sau đó cô ngồi trước bàn trang điểm. Hôm nay cô chọn kiểu makeup hơi sắc sảo, tập trung nhấn vào đôi mắt trong veo, khiến đôi mắt của cô trong sâu hun hút. Rồi lựa chọn một bộ đồ phù hợp để đi bar.
Diệp Châu Anh mặc một chiếc váy jean ôm màu nâu nhạt, độ ngắn qua khỏi mông chừng nửa gang tay, bên trên là một chiếc áo corset ôm sát người màu trắng phối viền ren trong vô cùng quyến rũ. Do là corset nên bờ vai mảnh khảnh trắng nõn của Diệp Châu Anh hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Mái tóc xoăn bồng bềnh của cô xõa bung xuống ngang nửa lưng. Diệp Châu Anh với tay lấy thêm chiếc túi xách kẹp nách màu bạc của mình, xỏ thêm đôi giày cao gót màu kem. Tổng thể trông cô vô cùng thu hút, tất cả đường cong trên cơ thể hoàn toàn đều được phơi bày, chiếc váy ngắn giúp tôn lên cặp chân thon dài của cô, khác xa với dáng vẻ dịu dàng thường ngày. Ngắm nhìn mình trong gương, sau khi đã cảm thấy hài lòng, cô lấy chai nước hoa xịt một ít sau gáy cùng cổ tay, xuống sảnh tìm Từ Giai Ý. Từ Giai Ý cũng không thua kém, cô chọn một chiếc đầm da màu đen, thêm đôi boot cổ cao giúp cô nàng trông vô cùng hấp dẫn. Sau khi ghé vào nhà hàng ăn nhẹ bữa chiều, hai cô nàng cùng bắt taxi đi thẳng đến quán bar.
Đây là một quán bar nằm giấu mình trong một con đường nhỏ gần resort. Bên ngoài quán rất yên tĩnh, bảng hiệu cũng không quá nổi bật. Hai cô gái bước tới, mở cửa ra liền có một hành lang dẫn vào quán. Đi được một đoạn, Diệp Châu Anh thấy trước một cánh cửa có hai chú bảo vệ đang đứng, lối vào ở đây cũng có nhiều người ra vào hơn. Hai cô liền biết đây chính là cửa chính để vào quán bar rồi. Vừa mở cửa quán bar, thứ âm nhạc ầm ĩ cùng với những ánh đèn màu sắc sọc thẳng vào não Diệp Châu Anh khiến cô có chút choáng. Thật ra Diệp Châu Anh thường thích đến những quán bar yên tĩnh, mở nhạc nhẹ nhàng hơn là những quán bar như thế này. Từ Giai Ý thì hoàn toàn ngược lại.
Mặc dù đã có chuẩn bị trước, nhưng thứ nhạc đinh tai nhức óc kia vẫn làm Diệp Châu Anh hơi lùng bùng lỗ tai. Hai cô gái chọn một vị trí ngồi hơi khuất, Từ Giai Ý gọi một ly rượu Brandy nho, sau đó gọi thêm cho Diệp Châu Anh một ly rượu Rum. Cả hai loại rượu này đều là rượu mạnh, nồng độ thường dao động khoảng 40-45% ALC.
Diệp Châu Anh cũng không biết quá nhiều về các loại rượu, nên cứ để tùy ý Từ Giai Ý muốn gọi gì thì gọi. Rượu được đem tới bàn, Diệp Châu Anh nhấp thử một ngụm. Một vị cay nhẹ nhàng cùng với hương thơm nồng nàn sọc vào khứu giác lẫn vị giác của Diệp Châu Anh. Cô cảm thấy ly rượu này cũng không quá tệ.
“Cũng được đúng không ? Tiểu Anh, chúng ta đi nhảy chứ ?” Từ Giai Ý hét vào một bên tai Diệp Châu Anh.
“Được, nhưng để tớ uống hết ly này đã. Nếu cậu thích thì đi trước đi.”
“Vậy mình ngồi lại cùng cậu một chút.”
Nói rồi Từ Giai Ý cụng ly rượu của mình vào ly của Diệp Châu Anh. Hai cô cùng nhau nhấp thêm một ngụm.
“ Tiểu Anh của tớ, phóng tầm mắt ra kia đi, nãy giờ tớ vẫn chẳng thấy anh chàng nào ngon như anh trai hàng xóm của cậu đâu. Cậu nên tranh thủ thời cơ mà cướp lấy anh ta đi.” Từ Giai Ý ngả ngớn cười nói bên tai Diệp Châu Anh.
“Ai là của tớ chứ ? Sao cậu cứ nhắc tới chú ấy thế ?” Diệp Châu Anh hơi suy tư đáp lời Từ Giai Ý.
“Làm sao thế ? Cậu vẫn còn nhớ đến tên Sở Tu Kiệt đó sao. Quên đi Tiểu Anh, tên cặn bã đó cậu cứ nhớ nhung hắn ta làm gì chứ. Tớ thấy anh trai hàng xóm tốt hơn anh ta gấp trăm lần.” Từ Giai Ý thu lại nụ cười, đưa tay xoa xoa mặt Diệp Châu Anh. Diệp Châu Anh hơi khựng lại, khẽ nở nụ cười nhạt.
“Tớ không nhớ đến anh ta. Nhưng không có nghĩa là tớ sẽ bắt đầu một cuộc tình mới. Ý Ý, tớ đã nói với cậu là hiện tại tớ vẫn muốn được tự do một thời gian. Huống hồ, có khi chú ấy đã có mấy đứa con rồi cũng nên.” Diệp Châu Anh theo lời Từ Giai Ý nói, cũng ngẫm nghĩ đến Sở Bách Nhiên. Chú ấy là một người đàn ông thật sự ưu tú, vừa nhìn liền biết Sở Bách Nhiên là người rất thành đạt. Từ cử chỉ, lời nói của anh đều tỏa ra khí chất của con nhà gia giáo, cùng gương mặt luôn tràn đầy vẻ tự tin thu hút. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa muốn bắt đầu cùng người mới, vả lại chưa chắc chú ấy đã thích cô. Có khi người ta đã có vợ rồi cũng nên. Tầm cái tuổi của chú ấy, người ta đã có tới 1,2 đứa con rồi.
“Không thể nào đâu, Tiểu Anh, tớ quan sát rồi, anh ta không có đeo nhẫn đâu.”