Dù trời đã tối đen, nhưng hơi nóng từ mặt đất bị mặt trời nung nóng vẫn chưa tản đi.
Khương Tiểu Thiền trốn ra ngoài, không đi giày. Cô bé chạy chân trần trên con đường sỏi đá, lao qua đường đến trước nhà, không phân biệt được sức nóng dưới chân là do bên ngoài hay từ cơ thể mình.
Trong sân nhà Lâm Gia đèn vẫn sáng, trước cái hộp thức ăn mèo đựng tiền có một chú mèo con màu trắng tên là Đồ Hộp đang nằm.
Chui vào sân từ khe hở của hàng rào, Khương Tiểu Thiền gục trên bãi cỏ, khó mà chống đỡ nổi.
Ánh sáng trong mắt cô bé cứ thế lan rộng, rồi mờ nhạt dần.
Tiền gần ngay trước mắt, nhưng khi Khương Tiểu Thiền đưa tay ra, lại không chạm tới được hộp tiền.
Cảm giác linh hồn rời khỏi thể xác này thật quen thuộc. Khi cô bé còn nhỏ hơn, bị gửi nuôi tại nhà bác cả, nó thường xuyên xảy ra.
Khi đó, nó là một cách tự bảo vệ, giúp Khương Tiểu Thiền tách rời, quên đi.
Những chuyện đã xảy ra với cô bé lúc đó, cô bé nhớ không rõ. Mẹ cô bé cũng khuyên cô bé quên đi. Quên rồi, mọi việc sẽ êm đẹp, cuộc sống gia đình cô bé sẽ tiếp tục. Quên đi là một cục tẩy tuyệt vời, xoá đi vết thương trên người cô bé, cũng giúp kẻ xấu xoá sạch chứng cứ phạm tội.
Nhưng, dù ký ức bị làm mờ một cách cố ý, nỗi đau vẫn theo sau như hình với bóng.
Khi Khương Tiểu Thiền nhận ra, dù cô bé cố thế nào cũng không thể chạm đến cái hộp, cô bé liền hiểu rằng, việc thần du này đồng nghĩa với bất lực — vì quá yếu đuối, không thể kiểm soát cơ thể mình, chỉ có thể bị động chấp nhận đau đớn, tiêu cực tự bỏ rơi mình.
Để rồi, từ hiện tại đến quá khứ tích tụ đủ loại đau đớn, như cơn lũ xé toạc đập, nhấn chìm Khương Tiểu Thiền không còn sức lực.
Cho đến khoảnh khắc này, đau đớn cuốn trôi lớp vỏ bình yên bên ngoài, lộ ra sự nham nhở dưới lớp da thịt.
Cuối đầu xuống, Khương Tiểu Thiền nhìn thấy linh hồn mình tan tành vỡ vụn.
Những vết thương người khác gây ra chưa hề biến mất, năm tháng trôi qua, mục nát tận gốc, chưa bao giờ được thực sự chữa lành.
“Điều này không công bằng. Tại sao từ đầu đến cuối, người phải đau đớn lại là mình? Kẻ xấu sẽ không bao giờ bị trừng phạt?” Khương Tiểu Thiền mở to mắt, nhìn chằm chằm vào nguồn sáng trắng trước mặt, lòng dâng tràn nỗi bất bình.
Ánh sáng càng rực rỡ, chói mắt đau nhói, cô bé không chịu nhắm mắt lại.
Một bóng dáng từ nguồn sáng tràn ra, là con mèo trắng đó.
Thân hình nó càng lúc càng cao, càng lúc càng rộng.
Nó đứng lên, bất chợt lấy được số tiền trong hộp.
Khương Tiểu Thiền ngước nhìn nó, mặt mèo tan biến trong ánh sáng trắng dày đặc, không thể nhìn rõ.
Đây là ảo giác do sốt cao gây ra sao? Hay nó thực sự đến từ thế giới khác?
Nếu trên đời có thần linh, liệu thần linh ấy có nhìn thấy khoảng trống trong lòng cô bé, vì trái tim cô bé mà đau lòng không?
“Em cần tiền để làm gì?” Thần Mèo trong ánh sáng hỏi cô.
Khương Tiểu Thiền mở miệng, dùng linh hồn mình trả lời: “Tôi muốn đi trừng phạt kẻ xấu.”
“Kẻ xấu đã làm gì em?”
Giọng nói của Thần Mèo có thực thể, như một cái túi nhựa dày nặng, vững vàng giữ lấy sự phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực cô bé.
May mắn thay, có một vị thần sẵn sàng lắng nghe. Khương Tiểu Thiền cảm thấy lòng được an ổn trong chốc lát.
Nếu, trái tim tan vỡ có thể nghe thấy; nếu, công lý có thể được thực thi. Khương Tiểu Thiền sẵn sàng trước mặt vị thần vô danh, một lần nữa phơi bày vết thương lở loét của mình.
Lần đầu tiên trong ba năm, cô bé kể câu chuyện này, không theo phiên bản của mẹ mình.
Cô bé trần trụi dâng lên quá khứ của mình.
Ánh sáng sụp đổ trong lời tâm sự của cô bé, thế giới trước mắt tan thành màn đen hỗn độn.
Cô bé và nó đều ẩn thân trong bóng tối vô tận, không có thực thể, chỉ còn lại hai luồng âm thanh đang giao tiếp.
Cảm giác nóng rát và đau đớn của cơ thể biến mất, ý thức của Khương Tiểu Thiền lơ lửng trong không khí nặng nề.
“Bây giờ, thần có thể đưa tiền cho tôi không?” Sau khi kể xong câu chuyện, cô thành khẩn cầu nguyện trong bóng tối.
Giọng nói của nó xuyên qua linh hồn cô: “Em định làm gì?”
Khương Tiểu Thiền từng chữ một nói: “Tôi sẽ mua một con dao, đâm vào người ông ta. Tôi muốn ông ta đau đớn, như tôi vậy, để lại một vết thương suốt đời không thể lành.”
“Em nhất định phải làm vậy sao?” Nó giữ chặt cô, như đang xác nhận lần cuối trước khi thả quỷ dữ đi qua.
“Phải.” Khương Tiểu Thiền kiên định, chắc chắn: “Điều tôi muốn không phải là quên, điều duy nhất có thể làm tôi thỏa mãn, chữa lành cho tôi, chỉ có báo thù. Kẻ ác sẽ không hiểu được tôi, tôi muốn ông ta nếm trải nỗi đau tương đồng, mới coi là chấm dứt.”
Nó nhìn cô bé, nhìn thẳng qua quá khứ đầy bùn lầy và tương lai u ám của cô.
Cô bé hiểu rằng, nó không khinh bỉ mình.
Họ đã từng gặp nhau.
Thần Mèo có một đôi mắt đen tuyền. Nó từng nằm trên sàn căn nhà phía sau, tuyệt vọng nhìn vào khoảng không phía ngoài. Nó cũng từng đứng bên hồ yên tĩnh không gió, đối diện với cô.
Họ đã từng ở cùng một hoàn cảnh.
Trước khi rơi xuống vực sâu, họ đã ngây thơ cầu nguyện, mong có một bàn tay kéo mình lên.
Cuối cùng, họ chọn cách nhảy thẳng xuống, và rồi gặp nhau trong địa ngục sâu không thấy đáy.
“Ta hiểu rồi.” Nó nói với cô, “Em sẽ có được thứ mình muốn.”
Khương Tiểu Thiền trong cơn sốt cao mà đầu óc mơ hồ.
Nỗi ám ảnh trả thù gào thét trong đầu cô bé.
Trong tay nắm chặt số tiền mà cô bé đã trao đổi với Thần Mèo, dù trong trạng thái mơ màng, cô bé cũng chưa từng buông tay ra.
Đáng tiếc là cô bé không thể tìm thấy cơ thể mình đang ở đâu, cũng chẳng thể điều khiển phương hướng.
Có một đám mây vị dưa mật đang nâng cô bé, trôi đi không ngừng, không biết sẽ đưa cô bé tới đâu.
Mũi ngửi thấy mùi nồng nặc của thuốc khử trùng, rồi đám mây dưa mật bay xa, ý thức của cô bé cũng tan biến trong im lặng.
Rất lâu sau, linh hồn trở về cơ thể.
Mở mắt ra, Khương Tiểu Thiền đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
“Tiểu Thiền! Con yêu, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”
Mẹ cô bé ngồi bên cạnh giường lập tức đứng dậy.
“Mẹ?”
Giọng Khương Tiểu Thiền khô khốc và khàn đặc.
Mi mắt nặng trĩu, đầu vẫn còn choáng váng từng cơn. Cô bé quay đầu nhìn ra ngoài, trời vẫn tối.
“Bác cả đã đi chưa?”
Câu hỏi đầu tiên cô bé thốt ra là như vậy.
Điều kỳ lạ là, Mạnh Tuyết Mai không trả lời ngay lập tức.
“Con có biết mình đã hôn mê suốt một ngày một đêm không, Khương Tiểu Thiền! Tối qua mạch con yếu đến mức chỉ còn chút hơi thở, sốt đến 40,8 độ C! Sao con lại bị say nắng nghiêm trọng đến vậy, lại còn nhảy qua cửa sổ chạy ra ngoài? Nếu không phải Lâm Gia kịp thời phát hiện và đưa con đến bệnh viện, con có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?!”
Khương Tiểu Thiền lại hỏi một lần nữa: “Bác cả đã đi chưa?”
Mạnh Tuyết Mai nhíu mày, dường như khó lòng mở miệng.
Đến khi Khương Tiểu Thiền hỏi đến lần thứ ba, mẹ cô bé cuối cùng cũng nói: “Bên bác cả đã xảy ra chuyện lớn…”
Tối qua, sau khi ăn đêm cùng bạn bè, bác cả lái xe rời khỏi thị trấn của họ. Khi đi qua một đoạn đường núi, ông ta bị một nhóm côn đồ chặn xe cướp bóc.
Những món đồ quý giá trên người và trong xe của bác cả đều bị nhóm côn đồ lục soát sạch sẽ, từng tên một đều thu được đầy túi.
Thủ lĩnh của nhóm giữ lại bác cả và đánh ông ta một trận ra trò, đánh cho ông ta thập tử nhất sinh.
Dù sau đó được đưa vào bệnh viện, tình trạng của bác cả cũng không khả quan lắm.
Gượng gạo cứu sống một mạng, nhưng thà chết đi còn hơn, nửa đời sau ông ta phải dùng túi nước tiểu, ngồi xe lăn, sống trong đau đớn vô tận.
Chiếc xe hạng sang ông ta lái quá nổi bật, khu vực này trị an kém, không thể tìm ra được ai đã gây ra.
Đường núi hoang vắng, không có nhân chứng.
Những kẻ gây án rất cẩn trọng, không để lại bằng chứng.
Bác cả bị đánh đến mức tinh thần bất ổn. Khi cảnh sát đến hỏi, hồi tưởng lại tối hôm đó, ông ta sợ hãi đến mức nói năng lảm nhảm. Thông tin duy nhất có ích là ông ta nói kẻ cầm đầu đeo một đôi găng tay đen.
Hiện tại, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra vụ án nghiêm trọng này.
“Ôi, bác cả thật thảm, bị đánh đến mức như vậy… Lũ cướp vừa cướp vừa mưu sát, đúng là mất hết nhân tính. Theo lời của thầy Giả, hành vi đó chính là tạo nghiệp, sau này đều phải trả giá.”
Mạnh Tuyết Mai vừa nói vừa quan sát phản ứng của con gái.
Khương Tiểu Thiền không chút biểu cảm.
Dưới lớp chăn, cô bé lặng lẽ nới lỏng bàn tay của mình.
Lâu thật lâu sau, cô bé mới nhận ra rằng, trong tay mình nắm không phải là tiền mà là một viên kẹo cứng.
— Đây chẳng phải là lừa trẻ con sao?
Nhưng Khương Tiểu Thiền không thể nổi giận với một viên kẹo. Dù sao câu chuyện của bác cả cũng đã đổi lấy được thứ mình muốn, cho dù không phải theo cách mà cô bé hình dung.
Nắm giữ quá lâu, viên kẹo như đã bám chặt vào lòng bàn tay, để lại một vết lõm sâu, khiến cả năm ngón tay đều đau nhức và tê dại. Vết lõm ấy mãi không tan, giống như một vết dấu kín đáo.
Khi truyền nước xong, mẹ đi gọi y tá. Bốn bề vắng lặng, Khương Tiểu Thiền xé lớp giấy kẹo nhàu nhĩ, ăn luôn viên kẹo đó. Kẹo vốn có vị dưa lưới, nhưng bị nhiệt độ cơ thể cô bé làm tan chảy một lớp, biến vị nặng nề. Nó có vị như loại trái cây chín quá, ngọt đến mức cực độ. Đây là khoảng thời gian cuối cùng để thưởng thức trái cây, chỉ cần qua một phút nữa thôi, nó sẽ hư hỏng và thối nát.
Trước khi mẹ trở lại, Khương Tiểu Thiền đã nuốt viên kẹo xuống. Cổ họng cô bé bị vị ngọt này đâm đau nhói. Cô bé nở nụ cười ngọt ngào với Mạnh Tuyết Mai: “Mẹ à, con khỏe rồi, con muốn xuất viện.”
Dưới nền nhà bên giường có một đôi giày da trắng mới tinh. Khương Tiểu Thiền xỏ vào, kích cỡ vừa khít. Không kiềm được, cô bé nhìn đôi giày ấy thêm vài lần. Trên giày có vài bông hoa nhỏ màu vàng, cô bé nghĩ một lúc rồi nhớ ra: Nó giống đôi giày vải trắng bố mua cho cô bé hồi nhỏ. Khi xưa, đôi giày ấy từng bị Lâm Gia giẫm lên. Khi xưa, đôi giày ấy từng được anh ấy khen là dễ thương.
Đôi giày da mang vào rất thoải mái, đế mềm mại, chẳng hề chật chân. Khương Tiểu Thiền cầm theo thuốc bác sĩ kê, cùng mẹ đi về nhà. Về đến nhà đã là nửa đêm.
Khương Tiểu Thiền nằm trên giường, không hề động đậy, lặng lẽ chờ đợi. Đợi đến khi chị gái và mẹ đã ngủ say, cô bé đi ra khỏi nhà với đôi giày nhỏ của mình. Thông thuộc đường đi lối lại, cô bé ghé thăm sân nhà hàng xóm, lòng hạ quyết tâm làm một việc mà trước đây chưa từng làm.
Lâm Gia không có nhà, dựa vào thói quen nấu ăn mà cô từng quan sát, hôm nay cậu trực đêm. Ý thức an toàn của Lâm Gia rất kém, Khương Tiểu Thiền đã từng nói. Cô bé có cách lẻn vào sân của cậu, sau nhiều ngày khám phá quanh sân, cô bé đương nhiên cũng nghĩ ra cách vào trong nhà Lâm Gia. Nhưng việc cô bé sắp làm còn táo bạo hơn cả việc lẻn vào nhà.
Sau khi vào nhà Lâm Gia, qua một hồi tìm kiếm, Khương Tiểu Thiền đã có được câu trả lời mà cô bé muốn. Có một đôi găng tay da đen dính máu được đặt trong hộp giày xinh đẹp. Đôi giày trong hộp ấy, hiện giờ đang được cô bé mang trên chân.
“Đôi giày này là anh ấy tặng mình, đúng như mình đoán.”
Khương Tiểu Thiền hài lòng đặt hộp giày về chỗ cũ. Không có ý định rời đi, cô bé ngồi ở lối vào, chờ đợi Lâm Gia đang trực đêm về nhà.
Lúc bốn giờ sáng, Lâm Gia mở cửa. Trong nhà, cô gái đang ôm đầu gối, hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn cậu.
“Khương Tiểu Thiền?”
Lâm Gia không có vẻ ngạc nhiên như cô bé tưởng, dù hành động của cô bé có phần kỳ lạ và bệnh hoạn. Cậu cư xử như thể họ chỉ tình cờ gặp nhau ở trạm xe buýt ngoài trời và đã sớm dự đoán sự hiện diện của cô bé.
Đèn ở lối vào bật sáng. Đôi mắt đang ở trong bóng tối bỗng tiếp xúc với lượng lớn ánh sáng, một lúc chưa kịp thích ứng, Khương Tiểu Thiền theo phản xạ nheo mắt lại. Nhưng ánh mắt cô bé vẫn không rời khỏi Lâm Gia.
Hôm nay, trang phục của Lâm Gia rất đơn giản. Cậu đeo túi đeo vai, mặc áo trắng, quần xanh nhạt, áo thun in hình một con mèo lớn. Nhìn vào con mèo đó, cô mỉm cười, đôi mắt sáng lên.
“Lâm Gia.”
Khương Tiểu Thiền gọi một tiếng, trong lòng vang lên vô số hồi âm.
“Cảm ơn anh.” Cô bé nói, “Thật lòng cảm ơn anh vì anh đã giúp em.”
Đôi mắt đen của cậu yên tĩnh nhìn cô bé, lông mi dài che khuất cảm xúc trong đôi mắt.
“Tiền viện phí mẹ em đã đưa cho anh rồi, không có gì phải cảm ơn.”
Lâm Gia treo túi lên tường, giọng nói bình thường như không. Cậu bước vào trong nhà, đi ngang qua cô bé.
Phải làm sao đây…
Khương Tiểu Thiền rất muốn nắm lấy cậu. Cô bé muốn níu vạt áo cậu, ôm lấy cổ cậu, hét thật lớn vào mặt cậu. Hét cái gì cũng không quan trọng, chỉ muốn hét đến mức tai cậu điếc luôn, muốn nhìn thấy biểu cảm thay đổi của cậu.
Tâm trí Khương Tiểu Thiền như một mạch điện bị lắp nhầm, “xì xì” lóe ra tia lửa điện, lóe lên một câu nói.
– Mình thích anh ấy.
Cẩn thận xác nhận lại một lần nữa, suy nghĩ của cô bé trở nên rõ ràng hơn. Thích Lâm Gia, thật sự, là thật. Người này, anh ấy thật thuận mắt. Nhìn anh ấy, cô bé cảm thấy an toàn, cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Thích Lâm Gia. Thích như thích gió thổi, thích như thích uống nước có ga, thích như thích thú nhồi bông đáng yêu, thích như thích đi dạo buổi tối, thích như thích món ăn ngon cứ muốn ăn mãi. Giống như khi nhảy trên tấm bạt lò xo, chạm vào lò xo, được nâng lên an toàn, rồi lại nhảy cao hơn nữa.
Sự thích của cô bé chìm vào hỗn loạn và cuồng loạn, không ngừng lặp lại: Thật thích anh ấy.
Năm nay, trong trạng thái chưa khỏi hẳn sau cơn say nắng, đầu óc vẫn còn choáng váng, Khương Tiểu Thiền đã mù quáng mà không thể kiềm chế, thích Lâm Gia.
Cô bé cảm thấy chẳng có gì to tát: Dù sao mọi người đều thích Lâm Gia, thêm cô bé nữa thì có sao? Lâm Gia sẽ không thích cô bé, cũng như Lâm Gia chưa bao giờ thích những người khác ngưỡng mộ anh ấy.
Thế này cũng tốt lắm rồi, Khương Tiểu Thiền chỉ muốn như thế này, cứ thích anh ấy.