Khác với suy nghĩ của người khác, Khương Đại Hỉ chưa bao giờ nghĩ rằng Khương Tiểu Thiền đã “hết thời”.
Cô chắc chắn rằng em gái mình vẫn thông minh hơn người, chỉ là thành tích học tập không tốt vì cô bé không muốn học. Nhưng đối với sự “không muốn” của Khương Tiểu Thiền, chị gái cũng không có cách nào.
Trong kỳ nghỉ hè này, số lần Khương Đại Hỉ gặp Khương Tiểu Thiền rất ít.
Là “hy vọng duy nhất” của gia đình, cô bận rộn với việc ước lượng điểm thi, điền nguyện vọng, và làm thêm để dành tiền lên đại học. Tề Thụ từng hỏi cô về nguyện vọng thi cử, Khương Đại Hỉ thành thật nói cho anh ta biết, anh ta cho rằng nguyện vọng của cô quá thấp và đã chỉ dẫn một phen. Từ đó, mỗi nguyện vọng của Khương Đại Hỉ, chọn ngành nào, đều tham khảo ý kiến của anh ta.
Sau buổi họp phụ huynh đó, Khương Tiểu Thiền lại bị mẹ gửi trả về trường, cô bé vẫn phải tham gia vào nhóm học tập do giáo viên tổ chức trong kỳ nghỉ hè.
Những nhóm học tập như thế này, các bạn học thường gọi vui là “nhóm ngồi tù của học sinh yếu kém”. Giáo viên không đến trường, các cán bộ lớp giỏi lần lượt giám sát những học sinh yếu được giáo viên chọn ra, bắt họ đọc sách, làm bài, học thuộc lòng. Ban cán bộ lớp sẽ báo cáo tình hình học tập của nhóm cho giáo viên.
Khương Tiểu Thiền chắc chắn không muốn đi, nhưng ở nhà cũng không vui vẻ gì.
Việc ông bác sẽ đến thăm trong kỳ nghỉ hè như một cái rìu treo lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cô bắt đầu mơ thấy mẹ và chị không ở nhà, ông bác đến bắt cô đi – Đôi khi, ông bác là một con dơi, bay vào qua cửa sổ tầng hai, tha đi cô đang ngủ; có lúc, ông bác là một sinh vật kỳ lạ, cô nhắm mắt rửa đầu, ông ta từ miệng cống thoát nước chui ra, túm tóc cô lôi xuống cống.
Vậy nên, đi học thì đi học thôi. Khương Tiểu Thiền nghĩ, đến trường còn tốt hơn là ở nhà một mình, đến trường còn có thể gặp lại chú mèo con đó.
Lần trước Khương Tiểu Thiền đã phán đoán đúng, chú mèo con sống ở phía sau vườn hoa.
Đó là một con mèo hoang không chủ, trông có vẻ chưa đủ khả năng kiếm ăn, có lẽ là do mèo mẹ nuôi dưỡng, trạng thái của mèo con trông khá khỏe mạnh.
Nó rất kiêu kỳ, đôi mắt xanh thẫm đầy khinh thường, không bao giờ ăn thức ăn của con người như xúc xích hay trứng mà cô cho.
Mùa hè nhiều mưa, Khương Tiểu Thiền lục lọi đống rác, cô bé nhặt những mảnh bìa giấy và vải nhựa, làm cho mèo một chiếc ổ có thể che mưa.
Suốt hai tuần, Khương Tiểu Thiền đã rút ra được quy tắc để làm quen với mèo: Nó không thích bị nhìn chằm chằm; không thích bị đuổi chạy; không thích ai đến quá gần, nếu đến gần nó sẽ gầm gừ.
Dành nhiều công sức, cuối cùng Khương Tiểu Thiền cũng dần trở nên thân thiết với nó hơn.
Dần dần, nước cô bé cho, mèo sẽ uống; khi cô bé đi, mèo sẽ lén lút theo dõi một chút.
Đến tuần thứ ba, mèo mẹ vẫn không xuất hiện, Khương Tiểu Thiền bắt đầu lo lắng rằng mỗi ngày mèo con có đủ ăn không.
Cô bé nhịn ăn, nhịn uống, dành dụm tiền ăn để mua một hộp thức ăn cho mèo.
Sáng hôm cô bé mang hộp thức ăn đến trường, Khương Tiểu Thiền phát hiện mèo con đã biến mất.
Tinh thần hoảng loạn, cô bé bỏ học nhóm, đi khắp xung quanh trường để tìm mèo, lục lọi mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy dấu vết của nó.
Nhiệt độ mùa hè ngày càng tăng cao.
Ve sầu bám trên cây rít lên inh ỏi, đinh tai nhức óc.
Khương Tiểu Thiền đội nắng gắt, mỗi ngày đều ra ngoài tìm kiếm bóng dáng mèo con, như mò kim đáy biển.
Bực bội, lo lắng, chất chồng lên lòng cô bé, tìm mãi, có lúc cô bé thậm chí còn nghi ngờ chính mình. Con mèo đó thực sự đã tồn tại chứ? Hay nó chỉ là ảo giác mùa hè, một sự lảng tránh khi họp phụ huynh, là cái cớ để cô bé không phải tham gia nhóm học tập?
Ngoài Khương Tiểu Thiền ra, không ai từng nhìn thấy con mèo đó.
Nửa tháng sau.
Một buổi chiều, Khương Tiểu Thiền đeo cặp sách về nhà, nghe thấy một tiếng mèo kêu quen thuộc gần nhà.
Cô bé lập tức chạy vội theo hướng có tiếng kêu.
Khi lại được nhìn thấy chú mèo con mà mình mong nhớ bấy lâu, Khương Tiểu Thiền vui mừng khôn xiết.
Ngay sau đó, cảm giác tức giận và ganh tị khó tả trào lên trong lòng cô bé.
— Khó trách tìm mãi không thấy, hóa ra mèo con đã bị một người đáng ghét nào đó nuôi giữ rồi.
Mèo con nhảy nhót chạy theo sau Lâm Gia. Cậu cúi xuống chăm sóc cây cảnh trong sân, mèo con đi vòng quanh cậu, cọ bộ lông vào cánh tay cậu, đòi được vuốt ve. Dù nó có kêu meo meo thế nào, cậu cũng chỉ chú tâm tưới nước cho những cây cà chua nhỏ, tỉa tót nhánh lá, không mảy may để tâm đến mèo con.
Đợi chăm sóc cây xong xuôi, cậu mới chậm rãi vuốt đầu con mèo.
“Rừ… rừ…” Tiếng gừ gừ dễ chịu phát ra từ cổ họng mèo con, đôi mắt xanh lam nheo lại, trông đầy vẻ thỏa mãn.
Ánh nắng mùa hè thừa thãi chất đầy trên những chiếc lá trong sân. Cây cối nhà cậu xanh tươi đến mức phản chiếu lại ánh sáng. Khắp nơi đều sáng chói, làm người ta không thể mở nổi mắt.
Lâm Gia đứng giữa vùng sáng ấy, như một nhân vật chính trên sân khấu.
Chỉ có cậu là yên tĩnh, tối màu.
Tay cậu rất lớn, các ngón tay dài, vuốt ve con mèo như thể đang chơi với một món đồ chơi nhồi bông nhỏ xíu.
Khương Tiểu Thiền không thích Lâm Gia.
Thậm chí có thể nói, cô bé rất ghét cậu.
Chị cô bé thầm thương trộm nhớ cậu, người trong trấn ai ai cũng khen ngợi cậu; ngay cả con mèo nhỏ tánh tình xấu do cô bé quen biết trước, cũng bị cậu dễ dàng thu phục.
Lâm Gia có gì tốt chứ? Khương Tiểu Thiền không hiểu.
…
Không thích Lâm Gia cũng không ngăn Khương Tiểu Thiền tìm mèo con để chơi.
Chiều tối, khi mặt trời đã lặn, cô bé lén lút trốn vào sân nhà cậu.
Lấy ra hộp thức ăn cho mèo mang theo bên người, mở ra, đưa đến trước mặt mèo con, cô bé nhẹ giọng dỗ dành: “Là thức ăn hộp đó, ăn đi, chị mua cho em nè, ngon lắm đấy.”
Chú mèo trắng nhỏ xíu bước từng bước chân ngắn, thong thả tiến về phía cô bé.
Chú mèo ngửi ngửi cái hộp, xác định xem bên trong là gì.
Khương Tiểu Thiền dùng quyển bài tập làm miếng lót, cô bé nằm rạp xuống đất, sát bên chú mèo con, vui sướng quan sát nó.
“Meo.” Mèo con kêu lên một tiếng với cô bé.
Thè chiếc lưỡi hồng ra, nó nếm thử một miếng từ hộp thức ăn.
“Yeah!” Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Thiền thành công cho mèo ăn!
Cô bé chăm chú nhìn không rời mắt.
“Két—”
Đúng lúc này, cánh cổng sân từ bên trong mở ra.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Khương Tiểu Thiền ôm chặt cặp sách, cuống cuồng lăn vào bụi cỏ gần đó.
May mắn thay, trời đã tối, dù cô trốn không quá kỹ nhưng từ bên ngoài cũng khó mà nhìn thấy được.
Nín thở, cô bé co người lại, không dám nhúc nhích.
Lâm Gia vẫn chưa đi.
Cậu ra sân để hút thuốc.
Cô nhìn thấy tia sáng đỏ từ bật lửa, cậu ngậm điếu thuốc, che chắn gió để châm lửa.
Chết rồi, nếu phải đợi anh ta hút xong một điếu thuốc thì phải chờ đến bao giờ đây.
Khương Tiểu Thiền nhắm về phía lối ra, dự định từ từ lẻn ra ngoài.
“Rắc.” Bàn chân vô ý dẫm phải cành cây, phát ra một tiếng rắc nhỏ.
“Ai đấy?”
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Gia thuận tay nhặt một hòn đá, ném về phía tối tăm.
Đúng lúc viên đá nện thẳng vào đầu Khương Tiểu Thiền.
Cô bé ôm đầu, chẳng kịp kêu đau, đã dồn hết sức lực lao ra ngoài.
Vừa thoát khỏi sân nhà cậu, Khương Tiểu Thiền chạy như một con thỏ sắp bị xẻ thịt, chỉ trong nháy mắt, cô bé đã chạy thẳng về nhà.
Khương Tiểu Thiền không biết rằng, Lâm Gia vốn chẳng thèm đuổi theo.
Trong nhà không phải là trộm…
Cậu liếc thấy hộp thức ăn mèo trên đất, cùng với hai quyển bài tập có ghi tên.
“Không được ăn mấy thứ linh tinh, biết chưa?” Lâm Gia giáo huấn chú mèo nhỏ, rồi ném luôn cái hộp mà đối với một người nào đó là rất quý giá vào thùng rác.
Vừa hút thuốc, cậu vừa lật quyển bài tập của “Khương Thiền”.
Những nét bút nguệch ngoạc của cô bé hiện ra trước mắt cậu.
Các câu hỏi đều trả lời lộn xộn, rõ ràng là bài tập Ngữ văn, cô lại điền vào một loạt công thức Toán học.
Viết bài mà không tập trung, kết hợp với hình dáng của các ký tự, cô bé tự do sáng tạo, thêm nhiều nhành lá xinh đẹp trên đầu chữ “Mộc” (木), trên cành cây là một con chim nhỏ sống động như thật.
Lật thêm vài trang, sắc mặt của Lâm Gia trở nên trầm ngâm.
Trang tiếp theo, tờ giấy gần như đã bị phủ kín màu đen.
Những vòng xoáy đen cố gắng che đậy các dòng chữ chi chít đầy màu sắc phía dưới, như thể tạo ra những cơn lốc nhỏ đau đớn và hỗn loạn.
Dù bị bút đen bôi xóa, những chữ vẫn cố thoát ra khỏi các xoáy nước:
【Khắc cha】【Hung thủ】
【Mẹ】【Không ai cần】
【Quái vật】【Xấu xí】【Cút đi】
Ác ý không thể che đậy, không thể tiêu tan.
Những xoáy nước đen do cô bé tạo ra, đã giam cầm chính mình trong cơn bão táp.
Không có sự cho phép của Khương Tiểu Thiền, Lâm Gia xé những trang giấy đầy lời lẽ bẩn thỉu ấy ra.
Dùng bật lửa bên cạnh đốt cháy, tất cả biến thành tro bụi.