Sau đó, Khương Hỉ không nhớ nổi làm thế nào cô lên gác xép, cũng không nhớ làm sao mà mình ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Bên ngoài đang bắn pháo hoa.
Ngủ một giấc khiến cơ thể cô thoải mái hơn nhiều. Cô nghe thấy tiếng động ồn ào dưới lầu, không biết Khương Tiểu Thiền đang làm gì.
Cô thay một bộ quần áo, đi xuống cầu thang.
Mạnh Tuyết Mai không có ở nhà. Khương Tiểu Thiền xắn tay áo, cô bé nhón chân, tay cầm muỗng sắt đang khuấy trong nồi.
“Em đang nấu gì vậy?” Khương Hỉ hỏi.
“Chị tỉnh rồi!”
Khương Tiểu Thiền vui vẻ nhìn cô, giống như một chú cún nhỏ đang vẫy đuôi: “Em đang nấu cháo đậu xanh, nấu xong rồi, em đang định gọi chị đấy!”
Khương Hỉ nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay của Khương Tiểu Thiền.
Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của mình… Vết sẹo vô cớ xuất hiện vẫn còn ở đó.
Cô cúi đầu che giấu cảm xúc, Khương Hỉ cười vui vẻ nói với cô bé: “Chị tạm thời chưa đói, em múc một bát để chị mang đi, lát nữa chị sẽ ăn.”
Khương Tiểu Thiền ngạc nhiên: “Mang đi? Mang đi đâu?”
“Gọi Lâm Gia, chúng ta đi xem pháo hoa nhé.”
Lời của Khương Hỉ khiến đôi mắt của Khương Tiểu Thiền lập tức sáng lên.
“Hay quá!” Cô bé nhảy cẫng lên, chạy lên lầu thay đồ.
Gọi Lâm Gia rất dễ dàng. Chỉ cần đi đến nhà đối diện, gõ cửa, là có thể gặp cậu.
Khi họ đến gọi Lâm Gia, cậu vừa rửa xong chén, tay áo vẫn chưa tháo ra.
“Nhanh lên! Chúng ta phải chạy thôi.” Khương Hỉ kéo cậu, không nói lời nào mà dẫn cậu ra ngoài.
“Tại sao phải chạy?” Lâm Gia không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Đi xem pháo hoa! Pháo hoa không đợi người, lát nữa sẽ bắn xong mất!”
Đừng nhìn Khương Tiểu Thiền chân ngắn, cô bé chạy còn nhanh hơn họ.
Phố ẩm thực đông đúc.
Buổi biểu diễn pháo hoa tối nay khiến nơi này chật kín người.
Không có chỗ nào trống, họ chen chúc giữa đám đông, cùng mọi người ngước nhìn bầu trời.
Những tia sáng như những dòng suối từ mặt đất bắn lên bầu trời đêm, ánh sáng lấp lánh nối tiếp nhau, thế giới trở nên rực rỡ sắc màu.
Những điểm sáng nhỏ bay lên cao hơn, khi lên đến điểm cao nhất, chúng “bùng” một cái, như những ngôi sao vỡ, ngay lập tức thắp sáng màn đêm thăm thẳm.
Khương Tiểu Thiền nhìn đến sững sờ, há hốc miệng, phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Đột nhiên tò mò biểu cảm của Lâm Gia lúc này, Khương Hỉ liếc nhìn cậu qua khóe mắt.
Lâm Gia, giống như mọi người, cậu đang chăm chú nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Trên gương mặt cậu có vẻ hạnh phúc, đôi mắt sáng lấp lánh theo từng chùm pháo hoa, bên trong đó như ẩn chứa cả một vũ trụ nhỏ bé.
Khương Hỉ cứ nhìn cậu mãi, đến mức lạc vào suy nghĩ.
Trong tai vang lên tiếng pháo hoa nổ bùng, vô số thác sáng rực rỡ đang đổ xuống.
Lúc này, cậu cũng lén nhìn cô.
Đêm nay thật đẹp, thật trọn vẹn, tim đập rộn ràng.
Họ không nói gì, chỉ ngớ ngẩn nhìn nhau.
Vai cô tựa vào ngực cậu, cậu lặng lẽ chắn cho cô khỏi lực đẩy từ những người xung quanh.
Rõ ràng pháo hoa chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác ấm áp này lại như sẽ không bao giờ kết thúc, đọng lại trong lòng.
Buổi biểu diễn pháo hoa dần đến hồi kết.
“Wow! Nhìn kìa!”
Khương Tiểu Thiền phát hiện ra điều mới lạ: “Người ta đang chuẩn bị thả đèn Khổng Minh, đẹp quá!”
Sự ngưỡng mộ của cô bé hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh chị cô bé cũng không làm cô bé cụt hứng, nói: “Vậy chúng ta cũng đi nhé.”
Họ ra ngoài quá vội vàng, ba người góp tiền lại, chỉ đủ mua một chiếc đèn.
Họ học theo những người khác, cũng định viết điều ước lên đèn Khổng Minh.
Khi mở chiếc đèn ra, ba người mới phát hiện họ vô tình mua được chiếc đèn phù hợp. Đèn Khổng Minh lớn có một khoảng trống rộng, đủ để chứa điều ước của cả ba người.
Đèn Khổng Minh, đã có.
Bút viết, đã có.
Vấn đề của họ là: Nên viết điều ước gì?
Điều khó xử là, đây không phải là ước trong lòng, điều ước viết ra sẽ bị mọi người nhìn thấy, và sẽ được thả lên bầu trời.
“Lâm Gia.” Khương Hỉ đột nhiên gọi cậu.
“Hửm?” Cậu ngừng tay.
Lấy hết can đảm, Khương Hỉ nói: “Tương lai, chúng ta có thể…”
Đang nói dở thì cô chợt mất tự tin, cô nuốt xuống câu định nói, đổi sang câu khác.
“Chúng ta cùng nhau thi đỗ vào một trường đại học tốt nhé!”
“Được thôi.” Lâm Gia mỉm cười dịu dàng.
Cô bé tinh nghịch Khương Tiểu Thiền xen vào: “Em cũng muốn giống anh chị, thi đỗ vào một trường đại học tốt.”
Thế là ba người họ cầm bút, trước tiên viết xuống điều ước đơn giản này trên đèn Khổng Minh.
Sau đó không thể để Khương Tiểu Thiền sao chép nữa, Khương Hỉ che phần mình đang viết, cầm bút viết tiếp.
[Tương lai, đến thành phố lớn, trở thành người phụ nữ hiện đại.]
Cô lờ mờ nhớ rằng, đây là điều ước của mình khi cô mười lăm tuổi. Khương Hỉ không muốn thay đổi nó.
Khi Lâm Gia đang viết, Khương Hỉ và Khương Tiểu Thiền đều cố gắng nhìn lén.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu viết: [Tương lai, giúp nhà hàng của ông nội mở cửa trở lại.]
Chỉ còn Khương Tiểu Thiền chưa viết điều ước của mình.
Cô bé lắc đầu, nói đùa: “Lớn lên rồi, chẳng có gì khác để làm, em chỉ thích đi chơi khắp nơi.”
Khương Hỉ mỉm cười: “Vậy em viết đi, viết là, tương lai em muốn đi chơi khắp nơi.”
Lâm Gia nể mặt cô bé: “Em cứ viết đi, anh chị sẽ không nhìn, cũng không cười em đâu.”
“Ồ.” Khương Tiểu Thiền cầm bút.
Cô bé một mình cầm đèn Khổng Minh, giống như một học sinh không học bài đối diện với một bài thi khó nhằn, mặt mày ủ rũ, cứ chần chừ mãi.
Cô bé kéo dài thời gian, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, mặt giấy của cô bé bị bút đen tô đen kịt.
Khi Khương Hỉ và Lâm Gia dạo quanh chợ đêm quay lại, Khương Tiểu Thiền cuối cùng cũng đã viết xong.
Cô bé đã bỏ ra rất nhiều tâm sức để hoàn thành câu của mình:
[Tương lai, em muốn trải nghiệm mọi thứ, cảm nhận mọi thứ; em muốn du lịch khắp thế giới, ngắm những cảnh đẹp nhất.]
Khương Hỉ không kiềm được, đọc đi đọc lại điều ước của Khương Tiểu Thiền.
Thời thơ ấu thật tuyệt vời, trong lồng ngực đầy ắp những hy vọng.
Không dám tưởng tượng tương lai sẽ đẹp đẽ như thế nào, như thể cả thế giới đang nằm dưới chân.
Ba người họ cùng hợp sức, thắp sáng đèn Khổng Minh.
Cơn gió đêm hè tràn đầy, thổi căng chiếc đèn nhỏ chứa đựng những ước mơ.
Chiếc đèn chao đảo, nhập vào hàng ngũ những chiếc đèn Khổng Minh khác, hòa vào biển lớn của những ước mơ.
Khương Tiểu Thiền lưu luyến dõi theo chiếc đèn nhỏ của họ.
Chiếc đèn đã bay đi rất lâu, cô bé vẫn còn nhìn theo.
Khương Hỉ lúc này cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cũng thấy đói bụng. Cô mở hộp bảo quản mang theo, ăn cháo đậu xanh do Khương Tiểu Thiền nấu.
Cháo đậu xanh nấu nhuyễn, thêm đường phèn, rất dễ trôi xuống cổ họng.
Cô ăn rất ngon lành.
“Chị ơi, cảm ơn chị!”
Khương Tiểu Thiền ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô bé không quay lại, nên Khương Hỉ không biết rằng cô bé đang khóc.
“Cảm ơn gì cơ?”
“Cảm ơn chị, vì đã tìm lại em.”
Giọng Khương Tiểu Thiền nhẹ đến nỗi gần như không thể nghe thấy.
Cô bé nói: “Chị ơi, em thật sự rất nhớ chị.”
Chiếc đèn Khổng Minh bay càng lúc càng cao, ánh sáng từ tay họ thả ra, trôi vào dòng sông đèn dài dằng dặc, rồi biến mất hoàn toàn.
Khương Hỉ đã uống hết một bát cháo đậu xanh.
Cơ thể cô không còn khó chịu nữa. Như thể gỡ bỏ mọi ràng buộc, ý thức của cô thoát khỏi cơ thể hiện tại, mở rộng ra, trở nên nhẹ nhõm.
Thì ra cháo đậu xanh cũng giúp giải nhiệt rất tốt, Khương Hỉ nhận ra điều này một cách muộn màng.
Vì thế, dù có kiên trì thế nào, cũng đã đến lúc.
Cô lại phải rời khỏi thế giới này.
– Thật không nỡ.
– Thật muốn ở lại đây.
– Thật muốn mùa hè này kéo dài mãi.
– Thật muốn, có được hạnh phúc.
Cuối cùng, cô mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Khương Tiểu Thiền.
Điều kỳ lạ là, Khương Tiểu Thiền không khóc nữa, ngược lại, chính cô mới là người cảm thấy nước mắt đang dâng trào trong khóe mắt, rồi chảy xuống gò má.
Editor có lời muốn nói:
Khóccccc 😭