“Trường Thọ, hôm qua vi sư đã truyền thụ bài vè cho ngươi, ngươi vẫn còn nhớ chứ? Đọc lại ta nghe xem.”
“Lý Trường Thọ! Luyện Khí sĩ sao có thể tham sống sợ chết như vậy, không dám đi liều, sao có thể nhận được cơ duyên chứ!”
Sao sư phụ có thể trở mặt nhanh như vậy.
Hai đoạn ký ức giống như thế này cách xa nhau mấy chục năm, lúc mình mới nhập môn, sư phụ hòa ái dễ gần như vậy; mà mấy chục năm sau sư phụ...
Cực kỳ hung dữ.
Lý Trường Thọ không nhịn được cười lên, sau đó lập tức phát giác, hình như chính mình đang ngủ say, cảm giác mệt mỏi do tu hành liên tục vào lúc trước vẫn còn đó.
Đây là... Đang nằm mơ sao?
Đã lâu rồi chưa nằm mơ, sau khi tu vi tăng cao, số lần ngủ cũng giảm đi rất nhiều, mỗi lần ngủ cũng đều giống như vậy, bởi vì tu hành cường độ cao trong một thời gian dài, tích lũy rất nhiều mệt mỏi, cho dù là pháp lực duy trì tràn đầy, cũng cần ngủ một giấc để làm dịu áp lực thần hồn.
“Lão Điền, lão Điền, mẹ nó anh đừng giả vờ ngủ! Lão Điền anh đứng dậy cho lão tử!”
Hắn lại nghe thấy tiếng la đến khàn cả giọng của tên kia, tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, vẫn rõ ràng như thế...
Lý Trường Thọ gượng cười, như là xoay chuyển thân thể trong bóng đêm, đối mặt với những ký ức chồng chất kia.
Hắn giống như cưỡi ngựa xem hoa thẩm duyệt một vài bức ảnh, dường như đang nhìn câu chuyện nhân sinh của một người khác.
Trong câu chuyện này, không có tu sĩ phi thiên độn địa, không có thần linh cao cao tại thượng. —— có lẽ cũng có thần linh, chỉ là vẫn luôn không muốn để cho người biết được.
Nhân vật chính trong câu chuyện này có tên là Điền Tổ Quang, đến từ một ngôi sao xanh thẳm có tên là Địa Cầu.
Điền Tổ Quang, từ tên cũng có thể nhìn ra, người đặt tên cho hắn cực kỳ mong đợi, ngóng trông hắn có thể làm rạng rỡ tổ tiên.
Hoàn cảnh gia đình hắn cũng được xem là tương đối khá giả, thuộc về loại hình không cần làm cũng có thể không lo ăn mặc cả đời, người lớn lên cũng rất có nghị lực, từ nhỏ thành tích học tập đã rất xuất sắc, lên cấp ba thì cũng nếm thử mùi vị mối tình đầu, lên đại học cũng đã có hai cô bạn gái, cùng nhau vượt qua rất nhiều những ngày tháng không biết xấu hổ.
Sau đó hắn tốt nghiệp đại học, cầm một khoản tiền ở trong nhà bắt đầu đầu tư, hăng hái mở một công ty nhỏ, chẳng qua mấy năm đã có chút khởi sắc, thực hiện tài vụ tự do, bắt đầu xây dựng hạnh phúc của chính mình, cuộc đời viên mãn.
Sau đó hắn quyết định sống chung với một cô gái, rất nhanh đã rơi vào bể tình, ngày kết hôn cũng được đề ra.
Thế nhưng vận mệnh giống như mở ra một trò cười dành cho hắn.
Giống như trước 28 năm gió yên biển lặng đều là giả tạo, tất cả những xung đột trong câu chuyện đều tập trung vào mấy tháng ngắn ngủi.
Trước khi kết hôn hắn đã đi làm kiểm tra, được phát hiện ra là ung thư thời kỳ cuối không thể nào chữa trị được, dấu hiệu của ung thư lúc trước hắn cũng đã phát hiện ra, thế nhưng lại không để trong lòng.
Đối với một người đàn ông thành niên có tâm lý chịu đựng rất tốt mà nói, sự đả kích này rất trí mạng.
Thế nhưng Tổ Quang nhanh chóng chấp nhận điều này, trong vòng mấy ngày đã làm ra một kế hoạch chi tiết trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Tính cách của hắn vốn là như vậy.
Đầu tiên hắn cãi nhau ầm ĩ với vị hôn thê của mình, sau đó dùng tiền mua một cô người mẫu diễn một vở kịch, để cho hôn thê của mình ngậm ngùi rời xa mình, sau đó sẽ bồi thường, mua bảo hiểm cho cô ấy.
Mặc dù bị họ hàng của vợ chưa cưới đánh đập, thế nhưng hắn vẫn không sao.
Sau đó chuyển công ty của mình cho nhị tỷ, bán hết xe và phòng mình đã mua, đưa một nửa tiền tích góp của mình cho ba mẹ dưỡng lão, mặc dù hai người không dùng một chút tiền này của hắn, thế nhưng đây là một phần tâm ý của người làm con trai.
Sau đó hắn quyên góp số tiền còn sót lại cho một số trường tiểu học hy vọng, con người khi đi đến cuối đời chính là đi trên những con đường quyên tiền này, coi như tích đức làm việc thiện cho người nhà của mình.
Đợi đến khi hắn cảm nhận được cơ thể mình đã không xong rồi, vì vậy lập tức gọi điện thoại liên hệ với mấy anh em thân thiết của mình, đi tới trường cấp ba ở gần đó dạo hai vòng, nhìn tiệm net đã bị dỡ xuống, xa xa có thể nhìn thấy sân tập sớm đã đổi mới.
Nếu nói nuối tiếc, đó chính là 28 năm đã lĩnh hội gần phân nửa cuộc đời người bình thường.
Nếu nói không luyến tiếc, đó chính là luôn cố gắng thỏa mãn sự kỳ vọng của mọi người, ra sức đạt đến những năm tháng hoàn kim trong cuộc đời, mắt thấy gia đình đã sắp mỹ mãn, có thể cùng người con gái mình yêu sinh con dưỡng cái, đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này…
“Nếu như có kiếp sau, có nghèo khổ một chút cũng không sao, có thể gặp đúng người đúng thời điểm, sống lâu hơn một chút là được rồi, cho dù cuộc đời này cho ta hơn mười năm, cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.”
Nghe Điền Tổ Quang nói như vậy, Bàn Tử đứng phía sau xe lăn đỏ mắt, nhẫn nhịn không khóc.
Bàn Tử mắng: “Đừng suy nghĩ gì nhiều, làm gì có kiếp sau chứ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Đã đổi ba bệnh viện rồi, Bàn Tử cậu nên để cho tôi chịu một ít tội lỗi đi.”
Điền Tổ Quang có chút bất đắc dĩ, dựa vào xe lăn khẽ thở phào, cảm thấy một chút sức lực cuối cùng đang rút ra khỏi cơ thể mình, ý thức giống như sắp ngã vào vực sâu vô tận.
Đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên vẻ không cam lòng nồng đậm, giống như là có một ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng bổ vào hắn, hắn vịn vào tay xe lăn dùng hết sức lực đứng lên, nhưng chưa kịp bước lên phía trước một bước đã trực tiếp ngã xuống mặt đất...
Cho nên mới có câu này, tiếng la đến từ người anh em thân thiết nhất trong đời trước:
“Lão Điền, lão Điền, mẹ nó anh đừng giả vờ ngủ! Lão Điền anh mau đứng dậy cho lão tử!”
Ký ức bỗng dừng lại, xuất hiện một số hình ảnh đứt đoạn;
Hình ảnh đứt đoạn này kéo dài khoảng ba năm, sau đó hình ảnh đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn.
Một cậu bé mặc quần yếm, buộc tóc như sừng dê chạy trên đồng cỏ, sau đó nhanh chóng trưởng thành, mãi cho đến năm bảy tám tuổi, được một lão thần tiên bắt gặp nhận làm đồ đệ...
Đây đại khái chính là nghiệt duyên, nghiệt duyên.
Lý Trường Thọ khẽ thở dài, cất giữ những ký ức này thật tốt, đặt vào nơi sâu nhất ở trong đầu.
Bất kể là như thế nào, đây đều là thứ mà mình quý trọng nhất, mặc dù nó đang bị năm tháng dần dần mài đi vết tích.
Không thể lười biếng, không thể thư giãn, hoàn cảnh chung quanh mình cũng không an ổn giống như mình đang nhìn thấy.
Lý Trường Thọ lại nhớ tới, ở trong bóng tối xoay người lại, cảm nhận được cơ thể của mình đã dần dần không còn mệt mỏi, đầu tiên kiểm tra người ở xung quanh mình, phát hiện cũng không có gì khác thường, trong lúc nhất thời cũng không muốn tỉnh lại.
Đã lâu rồi không thấy xuất hiện như vậy.
Mặc dù có thể sống thêm một kiếp rất tốt, cũng rất cảm ơn người đó đã mở cánh cửa sau cho chính mình, không biết có phải là “Đại thần” thật sự tồn tại hay không, nhưng...
Có thể cho hắn trở về cuộc sống hiện đại không?
Coi như không thể quay về hiện đại, vậy thì cho thời Thịnh Đường đi, thời kì cổ đại lớn mạnh như vậy cũng được, hắn còn có thể ngơ ngác mà sống yên ổn, vui vẻ vượt qua cả đời, thuận tiện cưới tam thê tứ thiếp gì đó.
Còn này thì đày hắn đến một thế giới tu tiên, còn là thế giới tu tiên lãnh khốc nhất, vô tình nhất, cố tình gây sự nhất——
Thượng cổ Hồng Hoang!
Sau 15 năm bái sư, thông qua sách cổ trong Độ Tiên môn, và những bài giảng về câu chuyện nhỏ, mắt thấy tai nghe của sư phụ, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng hiểu rõ đại hoàn cảnh của chính mình.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, hắn bật nút xanh “Tự bế”.
Không sai, hắn đi tới hậu thế của thượng cổ, Hồng Hoang trong truyền thuyết thần thoại thời xưa, một tiểu thời đại Hồng Hoang với hai đại kiếp nạn được giáng xuống.