Hít, eo già của bần đạo...
Quả nhiên, không cần tiên lực gia trì, cơ thể Chân Tiên cũng không nhịn được, ta cũng không phải con đường tu cơ thể...
Nhưng dùng tiên lực mà nói, mất đi rất nhiều thú vui, quả nhiên là sự lựa chọn khó khăn.
Tửu Ô ôm eo, nhẹ nhàng lắc lư cơ thể cao năm thước đi về nơi ở trước, tiên lực hơi vận chuyển, đã không còn cảm giác mệt mỏi nữa.
Bây giờ đã là ba ngày sau khi hắn Tửu Thi từ Tiểu Quỳnh phong trở về, vừa mới đưa đạo lữ nhà mình trở về nơi bế quan, mặc dù vị thấp đạo nhân mệt mỏi không thể tả, nhưng cũng tinh thần thoải mái, trên mặt lưu lại một chút cảm giác thỏa mãn.
Đúng lúc này, một hồ lô lớn từ trên trời giáng xuống.
Tửu Ô lập tức chấn động tinh thần, chắp hai tay sau lưng, khôi phục chững chạc đàng hoàng như ngày thường, hắng giọng, cất cao giọng nói:
"Tiểu Cửu à, đến chỗ sư huynh một chuyến."
"Sư huynh? Muội đang muốn tìm huynh đây, thứ huynh muốn lấy về... Ha..."
Tửu Cửu trên hồ lô dò xét đầu ra, không nhịn được che miệng ngáp, tinh thần cũng là suy sút không phấn chấn.
Hồ lô lớn đổi hướng, đi tới trước lầu các của Tửu Ô.
Chín sư huynh muội của bọn họ ngoại trừ tư chất xuất chúng, là những tu vi đứng đầu trong thế hệ, trừ Tửu Cửu, mỗi người đều phát triển “nghề phụ”.
Tửu Thi chuyên luyện khí rèn bảo, Tửu Ô chuyên chưng cất rượu luyện đan, cho nên tầng dưới chót của lầu các Tửu Ô, khắp nơi đều chất đống vò rượu, bảo tài, lò luyện đan, được bày đầy các góc gách.
Hiển nhiên, thói quen không thích thu dọn của Tửu Cửu cũng học được từ nơi này, chỉ là lại phát huy hơn một chút.
Tửu Cửu ngáp một cái, tới nơi này như tới phòng của mình, tự nhiên ngồi xuống một chỗ bên bàn tròn, ném lồng nhỏ đang cầm trong tay cho Tửu Ô.
"Sư huynh, nhện con mà huynh muốn, lần này đừng nuôi chết nữa...
Cả ngày bảo muội nói với một vãn bối muốn đồ gì đó, huynh không cảm thấy xấu hổ sao!"
"Thật hiếm thấy, muội vẫn chưa quên việc này." Tửu Ô mở tấm vải đen che lồng gỗ ra nhìn, lập tức mặt mày hớn hở.
Trong này một cặp nhện được ngăn cách, cái đầu giống như chiếc bánh bao, mọc ra ba đầu, mọc nhiều mắt nhện.
Tửu Cửu có chút mệt mỏi ngáp: "Nếu sư huynh không có việc gì thì muội trở về đây."
"Chờ một lát, ta tìm mấy thứ đồ." Tửu Ô chạy chậm, treo nhện treo tới chỗ thoáng mát, sau đó quay người chạy tới một chỗ giá sách.
Khuôn mặt Tửu Cửu không còn sức sống nằm nhoài trên bàn, "Sư huynh, huynh muốn làm gì, bây giờ muội mệt mỏi quá, muốn trở về uống một chút gì đó rồi ngủ mấy ngày."
Mệt?
Tửu Ô đang đứng cạnh giá sách nghiêng đầu lại, nhìn kỹ mắt Tửu Cửu, nhớ tới mình bây giờ cũng không thể trực tiếp nhìn thấu tu vi tiểu sư muội, đừng nói là nhìn thấu tình trạng thân thể của nàng.
Nhưng nghĩ đến trước đây chính mình nhìn thấy tình hình trong phòng tiểu đan, đáy lòng Tửu Ô lập tức thở dài, có cảm giác bi thương của một người cha già.
Thôi, con gái lớn rồi không dùng được.
Ở dưới bầu không khí thịnh hành đạo lữ trong môn, tiểu sư muội của mình cũng không chạy thoát bầu không khí này...
Nhưng bầu không khí này đến từ đâu?
Chuyện này từ thế hệ Thiên Tiên trước đã nổi lên, Độ Tiên môn có hơn mười mấy vị nguyên lão tổng cộng có bốn cặp đạo lữ lão giả ân ái, trên làm dưới theo, quả thật cũng không có người nào.
Tửu Cửu nằm trên đó cũng có chút bất đắc dĩ thở dài, nghĩ đến mình đã luyện độc đan cùng sư điệt nào đó trong mấy ngày nay...
Mặc dù rất thú vị, cũng rất mới lạ, hơn nữa sư điệt nào đó cũng cho mình nhiều đồ tốt, còn chia cho mình rất nhiều Chân Tiên độc đan có thể độc thương.
Nhưng tinh thần phải luôn căng cứng không thể thư giãn, đối với nàng mà nói, quả thực có phần hao tổn tâm trí.
Mình làm gì mệt mỏi như vậy, Tửu Cửu nói một câu sâu xa:
"Rõ ràng chỉ là một tiểu tử Phản Hư cảnh, lại giày vò ta lâu như vậy, mệt mỏi quá à."
Bịch!
Ngọc bài trong tay Tửu Ô không cẩn thận trượt xuống đất, thấp đạo nhân này ngửa đầu thở dài, hai mắt lại có chút ươn ướt.
Tiểu Cửu thật sự trưởng thành rồi...
Mình là Ngũ sư huynh kiêm một nửa cha già, cuối cùng phải thả nàng đi hưởng thụ cuộc sống tu đạo tốt đẹp.
Nhặt ngọc bài về trong tay, Tửu Ô liếc mắt nhìn mấy chữ to được viết trên đó:
«Quy tắc chung trận pháp —— Vong Tình tán nhân»
Tiện tay lấy hai tấm ngọc bài trong góc giá sách, lúc này Tửu Ô lúc mới quay người đi về phía Tửu Cửu.
"Tiểu Cửu, mấy thứ này giúp ta mang cho Trường Thọ sư điệt đi." Tửu Ô dùng tiên lực đưa ngọc bài đến trước mặt Tửu Ô, ấm giọng nói, "Đây là đề cương trận pháp sư phụ đã ghi lại, cùng với một chút tâm đắc về nghiên cứu trận pháp của Tam sư huynh và ta trong nhiều năm."
"Hả?" Tửu Cửu tiếp nhận ngọc bài, tiện tay ném vào trong trữ vật pháp bảo, buồn bực nói, "Sư huynh, tại sao huynh lại đột nhiên quan tâm Tiểu Thọ Thọ như vậy?"
Tiểu, Tiểu Thọ Thọ...
Này, đây không phải lúc mình và Tiểu Thi Thi mặn nồng mới có xưng hô như vậy sao?
Tửu Ô ngửa đầu hít sâu một hơi, lại lộ ra mỉm cười hiền lành, ôn nhu nói: "Lần trước sau khi gặp ở Bắc Châu, cảm thấy Trường Thọ sư điệt là một tiểu bối có chút ổn trọng.
Đúng rồi, Tứ sư tỷ muội cho muội mấy bộ xiêm y mới."
Tửu Ô lấy một chiếc túi ra, đưa tới tay Tửu Cửu.
"Trong này còn có một số son phấn bột nước mà nữ tử thường dùng, và mấy món đồ trang sức gì đó.
Nếu muội thích, ta sẽ bảo sư tỷ muội giúp muội may..."
"Xiêm y? Xiêm y gì?"
Tửu Ô cầm túi tiện tay luyện hóa, lấy ra một váy sa khinh bạc ở bên trong, trên trán lập tức treo mấy đường hắc tuyến.
"Sư huynh... từ lúc nào muội lại mặc những món này..."
"Khụ, đừng trách sư huynh ta lắm miệng, mặc dù sư muội trời sinh xinh đẹp, nhưng cũng phải trang điểm một chút.
Đúng vậy, muội và Trường Thọ sư điệt, các ngươi đã bắt đầu hai năm này rồi... sao?"
"Bắt đầu? Hai năm này?"
Tửu Cửu quét mắt nhìn Tửu Ô, đột nhiên nhíu mày bĩu môi, nhét váy sa trở về túi, dở khóc dở cười hỏi ngược lại: "Không phải các huynh sẽ cảm thấy, muội đang qua lại với Tiểu Thọ Thọ chứ?"
Tửu Ô lập tức ngẩn ra, "Không qua lại sao?"
"Xì." Tửu Cửu lập tức làm vẻ mặt ghét bỏ, "Huynh xem sư muội huynh là người như thế nào? Muội là người hạ thủ với vãn bối sư điệt như vậy sao! Những chuyện trâu già gặm cỏ non này, muội không làm được!"
Tửu Ô trừng mắt, "Vậy trong hai năm qua muội không có việc gì tại sao lại cứ đi tới Tiểu Quỳnh phong làm gì?"
"Hỗ trợ bố trí trận pháp." Tửu Cửu mở tay ra, "Muội bị phạt ba năm kiêng rượu, ở chỗ của sư điệt có một số đồ tốt có thể thay thế rượu.
Để báo đáp lại, muội liền giúp hắn bố trí trận pháp."
Tửu Ô trợn tròn hai mắt: "Trận pháp Tiểu Quỳnh phong là do sư muội bố trí sao?"
"Không sai, do muội tự tay làm!"
Tửu Cửu đắc ý nhíu mày, chỉ có điều rất nhanh đã nói rõ sự thật, "Sư huynh huynh cũng biết muội không có hứng thú với trận pháp.
Là Trường Thọ nói cho muội biết nên đặt thứ gì ở đâu, sau đó lúc trận pháp sắp thành hình, ta lại phụ trách trấn áp Linh khí phun trào.
Chỉ có điều, khoảng thời gian này đã không cần bố trí lại trận pháp, muội cũng không thể lấy không đồ của hắn được, mấy ngày nay đã giúp hắn luyện chế ra một số đan dược...
Sư huynh?
Ngũ sư huynh huynh làm sao vậy? Sao vẻ mặt lại kỳ quái như thế."
"Thì ra là thế!"
Tửu Ô bừng tỉnh đại ngộ, đứng dậy đi qua đi lại, "Hóa ra liên hoàn trận không phải là người còn chưa thành tiên bố trí, chẳng trách đều là mê trận và khốn trận tương đối đơn giản!
Lấy mưu kế của mình, mượn tay của muội, có thể có suy nghĩ như vậy, tốt, tốt!
Mặc dù tư chất của Lý Trường Thọ này không được xưng là đứng đầu, nhưng nhập môn trăm năm mà tu đến Phản Hư cảnh cũng coi như tiêu chuẩn hạng trung, nếu như được tiến hành bồi dưỡng, thành tiên sẽ không thành vấn đề, là có khả năng tạo thành người tài."
Bên cạnh, Tửu Cửu ngáp một cái, lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu, khom người, buông thõng cánh tay, bay về phía cửa.
"Sư huynh muội về nghỉ ngơi, luyện đan gì đó mệt mỏi quá."
"Này, Tiểu Cửu, vừa rồi ta lấy cho muội ba tấm ngọc bài kia!" Tửu Ô vội nói, "Vẫn là trả lại cho ta đi, dù sao cũng là bảo vật của nhất mạch chúng ta, không thể tùy tiện truyền cho người khác."
"Chỉ có một chút tâm đắc mà huynh cũng hẹp hòi như vậy." Tửu Cửu trợn mắt, tiện tay quăng hai bình sứ qua đó, "Coi như ta làm chủ, dùng độc đan mà Tiểu Thọ Thọ luyện chế đổi lấy một chút tâm đắc tu hành của huynh, vậy được chưa?
Đây chính là độc đan Chân Tiên có thể đánh ngã nha! Cũng có một phần cố gắngcủa muội ở trong đó."
"Đó cũng không phải là tâm đắc bình thường... Độc đan?"
Tửu Ô nhận bình sứ, nhíu mày liếc nhìn.
Tửu Cửu đã thừa dịp này, quay người bay ra khỏi tiểu lâu của Tửu Ô, trở về lầu các của mình lại mở đại trận bên ngoài ra...