Trong lúc nhất thời, trong đạo tâm, hai đại đạo vận Thánh Nhân xen lẫn, Lý Trường Thọ cảm ngộ mênh mông như khói, trong nháy mắt tu vi đã vọt tới Thiên Tiên cảnh đỉnh phong!
Trên Tiểu Quỳnh phong đột nhiên cuồng phong gào thét, trong nháy mắt bầu trời sao bị mây đen che lấp, một cỗ thiên uy mênh mông buông xuống!
Nhưng!
Trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ đột nhiên đưa tay nắm chặt đại kiếm màu vàng trước mặt, khẽ quát một tiếng:
"Đạo này vẫn còn khuyết điểm, hôm nay không muốn thành Kim Tiên, chỉ cầu ngày sau đại đạo viên mãn, công tham Đại La!
Một chém vào lỗ hổng của đạo cơ!
Hai chém vào chỗ tối nghĩa không rõ!
Ba chém chỗ phù phiếm bất định!"
Lý Trường Thọ cầm đại kiếm trong tay, dứt khoát chém thẳng xuống trán của mình, ném vào chỗ phát ra tiếng hồng chung đại cổ!
Đại đạo rung động, trong ngọn núi Tiểu Quỳnh phong có tiếng sấm mãnh liệt!
"Phụt."
Lý Trường Thọ há miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi và tiên quang bảy màu, đồng thời đi cùng ngụm máu tươi phun ra này, cảnh giới của hắn nhanh chóng từ Thiên Tiên cảnh đỉnh phong, lên đến Thiên Tiên cảnh trung kỳ!
Ngụm máu tươi kia bay ra từng làn sương mù, ngưng tụ thành một hư ảnh bản thân Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ vung ra một chưởng, trực tiếp đập nát hư ảnh này!
Trong một chớp mắt này, bên ngoài Tiểu Quỳnh phong, thiên uy mênh mông đã tiêu tan trong nháy mắt!
Trảm đạo cầu viên mãn, đại đạo minh nguồn gốc!
Cảm ngộ trong cơ thể vẫn đang sinh sôi, một lần nữa đưa tu vi của hắn lên đỉnh, nhanh chóng tiến tới Thiên Tiên cảnh hậu kỳ, một lần nữa tới gần viên mãn...
Cuối cùng cũng lần này cách viên mãn chỉ thiếu một chút nữa, hai cỗ đạo vận Thánh Nhân lặng lẽ tiêu tán.
Ban nãy...
Tự chém cảnh giới, củng cố đạo cơ.
Phương pháp này tên là “trảm đạo”, có tác dụng để đạo cơ hướng tới hoàn mỹ, được lan truyền rất rộng trong Hồng Hoang, cũng không phải thần thông lợi hại gì.
Trong quá trình tự thân chi đạo không ngừng lớn lên, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ hở, vô dụng, cũng khó tránh khỏi sẽ có một ít tai hoạ ngầm còn lưu lại.
Đây là chuyện mà vô số luyện khí sĩ, rất muốn làm nhưng không dám làm, hôm nay Lý Trường Thọ đã làm được!
Nếu đổi lại luyện khí sĩ bình thường, dùng phương pháp tự chém đạo cảnh này, có lẽ sẽ trực tiếp rơi xuống đại cảnh giới, tự hủy đạo cơ.
Nhưng Lý Trường Thọ đạo cơ vững chắc, căn cơ củng cố, tu đại đạo mà Thái Thanh Vô Vi thánh nhân truyền lại, dùng tự chém đạo cảnh chi pháp, chẳng qua cũng chỉ rơi xuống Thiên Tiên cảnh trung kỳ, rất nhanh đã mượn hai cỗ đạo vận Thánh Nhân, khôi phục lại tu vi ban đầu...
Đây cũng không phải sự giày vò trắng trợn.
Vào lúc này, Lý Trường Thọ đạo cơ kiên cố, đạo cảnh vô cùng củng cố, nguyên thần ẩn chứa từng tia quang mang màu xanh, được thanh khí vờn quanh.
Mặc dù tương đồng với cảnh giới trước đây, nhưng thực lực tăng lên ít nhất ba phần, khả năng vượt qua Kim Tiên kiếp cũng tăng lên rất nhiều...
Đúng là gặp họa được phúc, bất ngờ phát hiện được một biện pháp tốt để áp chế cảnh giới.
Giờ phút này những hương hỏa công đức kia, nếu so với sức mạnh nguyên thần của mình thì có vẻ hơi đục ngầu.
Cuối cùng cũng coi như...
Nhưng mà, Lý Trường Thọ chưa kịp buông lỏng, trong nháy mắt đã phản ứng lại, cảm ứng được hai giấy đạo nhân của mình đã xuất hiện biến hóa.
Giấy đạo nhân trong Hải thần miếu đã nằm xuống đất, hóa thành trang giấy, tiên lực trong đó cũng nhanh chóng tiêu tán.
Trước phòng đan Tiểu Quỳnh phong, giấy đạo nhân cũng như vậy, hiển lộ ra bản thể trang giấy, nằm ở đó tiêu tán tiên lực.
Vào lúc này, Vân Tiêu đã vội vàng la lên “Đạo hữu”, còn Hữu Cầm Huyền Nhã, thì vẻ mặt mờ mịt, chân tay luống cuống...
Đúng lúc này, trên Phá Thiên phong bay ra một vệt kim quang, nhanh chóng lao về phía phòng đan Tiểu Quỳnh phong...
Chậc, Yêu Thọ, việc vui lớn.
Trong chốc lát trước, trong đại sảnh bên Độ Tiên điện.
Độ Tiên môn Không Hư kim tiên, Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân đang ho ra máu, đột nhiên nhận ra một tia đạo vận không tầm thường, bỗng lóe lên trong đại trận hộ sơn rồi biến mất.
Mặc dù đạo vận này biến mất cực nhanh, nhưng vẫn bị Vô Ưu đạo nhân không bế quan bắt được.
Cẩn thận phẩm vị đạo vận không tầm thường này, dường như ẩn chứa đạo lý trong thiên địa, so với đạo vận cao thủ tam giáo mà Quý Vô Ưu đã cảm nhận được trên đại hội đạo nguyên còn cao hơn rất nhiều cảnh giới...
Hả?
Quý Vô Ưu đặt chiếc thìa trong tay xuống, dừng việc dùng tiên hỏa để đun bình thuốc, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Thân là Chưởng môn của Nhân giáo đạo thừa, chút chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ không ngạc nhiên, chỉ là một tia đạo vận mà thôi, không thể nói là môn nhân đệ tử nào có phúc duyên, đột ngột nhận được bảo vật gì đó.
Tùy tính tự nhiên, không nhanh không chậm, vô vi mà trị, đây mới là cách nắm giữ hợp lệ của một Nhân giáo tiên tông...
Ầm ầm!
Tình huống gì vậy?
Đột nhiên, bên ngoài Độ Tiên môn gió nổi mây kéo đến, bên phía Tiểu Quỳnh phong đột nhiên xuất hiện thiên uy rộng lớn, thiên uy cường hoành trấn áp khắp nơi trong môn phái!
"Khụ! Khụ khụ!"
Quý Vô Ưu suýt chút nữa thì trực tiếp thổ huyết, cách mấy tầng vách tường, hai mắt trừng về phía Tiểu Quỳnh phong.
Tiên thức Kim Tiên cảnh cường hoành lập tức dò xét qua đó, lại bị cổ thiên uy kia trực tiếp đánh tan!
Tình huống này...
Thiên uy bá đạo như vậy...
Quý Vô Ưu đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian trước đây, lúc ông độ lên Kim Tiên kiếp.
Năm đó mình độ kiếp, thiên uy cũng hoàn toàn không mãnh liệt như vậy, nếu đây là Kim Tiên kiếp, vậy thì chắc chắn nó không phải Kim Tiên kiếp bình thường!
Kim Tiên kiếp vong tình đã tới rồi sao?
Vậy tại sao lại ở trên Tiểu Quỳnh phong?
Nhưng mà, thiên uy này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, mới xuất hiện chưa được lâu thì biến mất trong nháy mắt, giống như chỉ muốn dọa người một chút.
Quý Vô Ưu lau vết máu bên miệng, đi đến trước bệ cửa sổ, thân hình như hồng vũ từ từ bay ra, hóa thành một vệt kim quang, phóng về phía Tiểu Quỳnh phong.
Mặc dù Quý Vô Ưu theo đuổi Nhân giáo vô vi, cực kỳ tôn trọng sự tự do các nhân của mỗi một luyện khí sĩ nội môn, nhưng suy cho cùng vẫn muốn đi xem thử, hỏi một chút, làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong nháy mắt, Quý Vô Ưu đảo mắt đã tới trên không Tiểu Quỳnh phong.
Hắn cúi đầu nhìn lại, nhìn ra tầng tầng trận pháp bên ngoài Tiểu Quỳnh phong, nhìn thấy người đang đứng trước cửa phòng đan...
"Tiểu Huyền Nhã?"
Vào lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã tay chân luống cuống đứng ở đó, bên cạnh còn có một cỗ tiên lực tinh thuần, đang nhanh chóng tiêu tán ra bốn phương tám hướng, hóa thành một cỗ nguyên khí.
Quý Vô Ưu vừa cúi đầu nhìn, lập tức nhíu mày không thôi.