Tiểu sư thúc, thực sự là phúc tinh của hắn.
Nhắm mắt, ngưng thần, hơn nửa thâm thần quy về người giấy đạo nhân ở mật thất trong lòng đất ở miếu Hải thần Nhân giáo.
Hắn đổi một con "tiên lực mãn trực" đạo nhân, bồng bềnh, lặng lẽ đi tới đại miếu, vào phòng chuyên biệt cho giấy đạo nhân...
Đại khái, có phương hướng.
Trong Tiệt giáo, trừ thánh nhân lão gia ra, nếu như nói ai là người để ý Triệu Công Minh và Ngọc Tiêu thì nhất định không phải đại sư huynh Tiệt giáo Đa Bảo đạo nhân.
Mà là Tam Tiêu đại tỷ, Nhị muội của Triệu Công Minh, Vân Tiêu tiên tử!
Tam tiêu tiên tử, là nhân vật truyền kì mà thế hệ Lý Trường Thọ được nghe kể nhiều nhất.
Mặc dù các nàng bị gọi là người ngoan độc, chủ yếu là vì trong Phong thần đại kiếp, để báo thù cho đại ca là Triệu Công Minh mà đã bày ra đại trận Cửu Khúc Hoàng Hà bằng Kim Đấu Hỗn Nguyên, nạo hết hơn nửa mười hai kim tiên trên đỉnh Tam Hoa.
Thật ra đó chỉ là một phần nhỏ chiến tích của các nàng.
Trâu bò nhất là lúc Thánh nhân lão gia tự mình ra tay thu phục các nàng, Tam Tiêu lòng hung ác, thật sự dám ra tay với Thánh nhân...
Dĩ nhiên, bởi vì chuyện này mà kết quả của các nàng cực kì thê thảm:
Lão đại Vân Tiêu bị lão tử lấy đi, đặt ở phía sau kỳ lân dưới sườn núi Ngọc Hư cung.
Lão nhị Ngọc Tiêu, lão tam Bích Tiêu bị đánh chết, tàn hồn bị gán vào bản trung Phong thần, thành bù nhìn của Thiên đạo, cả người vui lấp trong thần bị của thiên đạo, mất đi tự do.
Thần vị của các nàng cũng rất đặc biệt, chính vị thế nên thế tục mới gọi các nàng là "Tiếp sinh bà".
Thoạt nhìn thì bọn họ chuyên quản lí chuyện hàng sinh của kiếp người, có vẻ là chức vị cực kì quan trọng. Nhưng nghĩ kỹ một chút thì địa vị của ba người cũng chỉ có thể so với Nguyệt Lão của Điện Nguyệt Lão.
Đường đường là ngoại môn đại đệ tử của Tiệt giáo...
Thật khiến người ta day dứt không thôi.
Nhưng Lý Trường Thọ coi như đã sớm biết chuyện này, cũng không quản được chuyện đằng sau như nào.
Phong thần đại kiếp hắn sắp thoát ra khỏi, tuyệt đối không muốn dính vào thêm lần nữa.
Hiện tại, chuyện Lý Trường Thọ muốn làm chỉ là tiết lộ chuyện Triệu Công Minh và Ngọc Tiêu làm bên ngoài cho Vân Tiêu biết, nhìn xem Vân Tiêu sẽ có phản ứng gì...
Đối với Vân Tiêu, Lý Trường Thọ dĩ nhiên cực kì xa lạ, trong chuyện xưa cũng không nhắc tới tính tình của nàng.
Vạn nhất là người cực kì cưng chiều muội muội, từ đó gia nhập vào đoàn đội ăn vạ... thì sẽ cực kì náo nhiệt.
Được rồi, lý do đã ổn thỏa, Lý Trường Thọ không chỉ muốn cho Vân Tiêu biết chuyện này mà còn muốn cho nàng ý thức được, vì chuyện này mà Triệu Công Minh và Ngọc Tiêu sẽ gặp nhân quả vô biên.
"Chuyện này, nên làm thế nào?"
Lý Trường Thọ ngồi ghế sau, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo bản năng.
Mỗi người đều có nhiều hoặc ít sở thích kì lạ.
Ví dụ như Linh Nga, lúc nhàm chán nàng chỉ thích tắm, có hôm sớm trưa tối mỗi buổi tắm một lần, còn thích để trong bồn nước một ít cánh hoa, tương hoa gom thành hình vè.
Ừm... đừng hỏi hắn vì sao lại biết, chuyện này không quan trọng!
Lý Trường Thọ cực kì chú ý tới "thói quen của bản thân", trừ toàn bộ tinh thần đang suy tư ra sẽ nhịn không được dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, nhưng lúc đó đã khống chế rất nhiều rồi.
"Hay là để cho khổ chủ Văn Tịnh đạo nhân tới Tam tiên đảo tìm Vân Tiêu kể lể?"
Hiện tại Văn Tịnh đạo nhân chưa bị bại lộ, có thể tới Tam Tiên đảo, nhưng nếu làm như vật sợ sẽ đưa tới hoài nghi của thánh nhân Tây Phương giáo...
Viết phong thư, nhờ Ngao Ất đưa tới Tam Tiên đảo?
Lý Trường Thọ trầm ngâm mấy tiếng.
Hiện tại Ngao Ất đang bận lo chuyện tuần trăng mật, nếu mình luôn sai khiến y cũng không tốt...
"Chi bằng dùng thân phận Hải thần Nam Hải, đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Vân Tiêu tiên tử.
Tính toán quá nhiều, sợ rằng sẽ phản tác dụng."
Đôi lúc, vững chi đạo không phải ở chỗ phức tạp, mà là đơn giản.
Lý Trường Thọ dần dừng lại ý nghĩ, cầm bút lông ra, bắt đầu viết một bái thiếp.
Tam Tiên đảo không khó tìm, chỉ cần nhờ Ngao Ất hỏi thăm trên Kim Ngao đảo thì luôn có thể tìm được phương hướng đại khái.
Chuyện khó khăn ở chỗ, hắn nên làm thế nào mới gặp được Vân Tiêu tiên tử...
Ánh chiều xuyên qua cửa sổ giấy, rơi xuống bàn sách.
Lý Trường Thọ đề bút, vì có thể gặp được mặt Vân Tiêu tiên tử, chỉ là một bái thiếp cũng tốn không ít tâm lực của hắn, cân nhắc qua lại.
Đợi hắn viết xong bái thiếp thì trong lòng đột nhiên hiểu ra...
Cũng may hắn đã nghĩ tới chuyện tới Tam Tiên đảo tìm Vân Tiêu nói mọi chuyện.
Nếu sau này bọn Triệu Công Minh gây ra chuyện lớn thì chỉ có chờ Vân Tiêu tìm tới cửa, đem mọi chuyện ụp lên đầu hắn!
"Ở hồng hoang này, mỗi một bước đi đều khó mà an ổn."
Người giấy đạo nhân duỗi người, cất bái thiếp, nhấc phất trần thi triển thuật độn thổ tới Nam Hải.
Ở dưới mặt biển dùng thuật độn thủy để đi, trái lại tiết kiệm được một nửa tiên lực so với độn thổ trên đất liền.
Cùng lúc đó...
Sâu trong Nam Hải, trên một hoang đảo.
Ba thân ảnh ngồi trong mảng đất trống trong rừng, chia từng nhẫn trữ vật.
Ngọc Tiêu đung đưa đầu, nghiêm trang đếm:
"Đại ca một, ta một.
Hạm Chỉ một, ta một.
Ta một, ta một.
Đại ca một, ta một.."
Triệu Công Minh dở khóc dở cười, dĩ nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà so đo với tam muội.
Mà Hạm Chỉ tay chân luống cuống, muốn nói mình không dám cầm đồ tốt như vậy nhưng lại sợ bị Ngọc Tiêu tiên tử dạy dỗ.
Màn chia của rất nhanh đã hoàn thành, Ngọc Tiêu vỗ tay, mỉm cười hài lòng:
"Loại cảm giác không nhọc mà thu hoạch này không tệ, đại ca, chúng ta tới Tây Hải đi dạo không?"
"Được." Triệu Công Minh vuốt râu cười: "Nhưng sau này đừng đòi đồ nữa, nếu không chúng ta không khác nào đám thổ phỉ cả.
Tam muội thiếu bảo vật vậy sao?"
"Không thiếu đâu." Ngọc Tiêu nháy mắt mấy cái: "Nhưng mà, đại ca, nếu không lấy những thứ này thì chúng ta hành động có ý nghĩa gì chứ?
Ra tay một nhóm liền đòi một nhóm!
Sau đó chúng ta liền đem những thứ này, tìm một ít tiên nhân không vừa mắt trong giáo, phân phát cho bọn họ."
Triệu Công Minh trầm ngâm mấy tiếng, không nhịn được nhìn Hạm Chỉ, hỏi: "Có đạo lý như vậy?"
Tinh thần trượng nghĩa của Hạm Chỉ vốn định lắc đầu, lại bị Ngọc Tiêu âm thầm trừng mắt một cái, chỉ đành yếu ớt gật đầu, nhẹ nhàng "Dạ."
Khuất phục trong nháy mắt...