Hai chữ lanh lợi này, dùng trên nam luyện khí sĩ đã hai trăm tuổi thành thục như hắn, hình như có chút không ổn, nhưng cũng may không phải là lanh lợi kiểu tiểu quỷ này...
Đại pháp sư đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Xem ra, những phản quân trong thành này bị Tiểu pháp sư như ngươi dọa sợ, có lẽ muốn rút lui.
Trước tiên nên nói đến, sao ngươi có thể nghĩ sử dụng thần thông Cắt Giấy Thành Người để mô phỏng Nhất Khí Hóa Tam Thanh?"
"Bẩm Đại pháp sư, những chuyện này chẳng qua đều vì tu vi đệ tử quá thấp, hơn nữa ở trong Hồng Hoang không có nơi an ổn, cho nên ngoài việc tu hành, không thể không nghĩ chút biện pháp, lúc gặp phải nguy hiểm phải cố gắng tự vệ."
Lý Trường Thọ cười nói, "Đại pháp sư ngài có công trong việc tạo hóa, mỗi ngày còn phải bôn ba quan tâm chuyện của Nhân giáo, đương nhiên sẽ không suy nghĩ những tiểu thuật này."
Rất rõ ràng, Lý Trường Thọ lại đang ám chỉ nho nhỏ...
Huyền Đô đại pháp sư mỉm cười lắc đầu, lại hỏi: "Ta thấy ban nãy hình như ngươi cố ý, để cho người khác có ấn tượng không tính là quá tốt đối với Huyền Đô tiểu pháp sư, ngươi lại làm gì vậy?"
"Chuyện này." Lý Trường Thọ cân nhắc việc sử dụng từ ngữ rồi nói, "Đệ tử cảm thấy, con đường ngụy trang, không nên chỉ là hình dáng tướng mạo khí tức.
Từ ánh mắt, khí chất, lời nói động tác, thậm chí một cửa miệng thường nói, đều phải có sự phân chia, như thế mới có thể lẫn lộn ánh mắt của cường địch.
Giống như, đệ tử dùng người giấy hóa thành lão bà kia, tự xưng chính là “lão thân”.
Ban nãy ẩn giấu thân hình, khí tức, ra ngoài đối địch, dùng thân phận Huyền Đô tiểu pháp sư, biểu hiện tự tin một chút, phù hợp với ngôn ngữ và hành động của một tiểu đệ tử bên cạnh Đại pháp sư, hơi tự phụ, lại mang theo một chút nhập thế không sâu..."
Huyền Đô đại pháp sư lộ vẻ mặt giật mình, tràn đầy cảm khái nhìn Lý Trường Thọ, cười nói:
"Bàn về thận trọng, ta không bằng ngươi.
Về sau vẫn nên dùng những tâm tư này cho việc cảm ngộ đại đạo nhiều hơn, đương nhiên trên sự lãnh hội, đừng nên giỏi về tâm kế, như vậy ngược lại lão sư sẽ không vui."
Lý Trường Thọ lộ vẻ nghiêm mặt, làm đạo vái chào, rồi nói: "Đệ tử xin nghe theo lời dạy bảo của Đại pháp sư."
Bỗng nghe thấy trong những âm thanh hỗn loạn khó nghe ở bên ngoài, đột nhiên truyền đến mấy tiếng quát mắng.
"Đừng để mấy tên phản nghịch này chạy trốn!"
"Long tộc gấp rút tiếp viện đã gần đến rồi, mau cản bọn họ lại!"
Bởi vì “Huyền Đô tiểu pháp sư” đột nhiên lên sân khấu, và uy hiếp của một tên Kim Tiên “dễ dàng chém giết như trở bàn tay”, phản quân Hải tộc đã rút lui khỏi đại trận, nhanh chóng lui bước xuống biển sâu.
Thấy tình hình này, một đám tướng lĩnh, đại thần, hộ vệ, thị nữ trốn trong cuộc loạn chiến, vào lúc này xông ra một cách thần kỳ, vội vàng xông về phía Ngao Ất đang ở trong thành.
"Hộ giá! Hộ giá!"
"Ngao Ất điện hạ, lão thần hộ giá tới chậm!"
Lý Trường Thọ thu hồi bốn giấy đạo nhân kia, đồng thời sử dụng tiên thức liếc nhìn tình huống lúc này của Ngao Ất, vẻ mặt... lập tức có chút cổ quái...
Huyền Đô đại pháp sư lại mỉm cười, nói một câu:
"Không sao rồi, chúng ta cũng đi thôi."
"Đại pháp sư, đệ tử lo lắng cho an nguy của Ngao Ất, không biết có thể thường xuyên mời Đại pháp sư ở lại đây trong chốc lát không?" Lý Trường Thọ cúi đầu nói: "Tà ma xảo trá, đệ tử lo lắng, vào lúc này nơi đây vẫn còn gian tế của phản quân."
Đại pháp sư gật đầu, "Thiện."
Ngay lập tức, Đại pháp sư lại đưa ra đề mục, kiểm tra Lý Trường Thọ một chút, bước kế tiếp nên lợi dụng việc này như thế nào để thành văn.
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, cân nhắc một chút, chỉ có thể nói hành sự tùy theo hoàn cảnh, xem phản ứng cụ thể của Long tộc, trước mắt lấy giai đoạn lấy bất biến ứng vạn biến.
Nếu Long tộc đoán được là Thiên đình đang ra tay giúp đỡ, cũng ôm lòng hảo cảm đối với Thiên đình, vậy sẽ thuận theo tự nhiên.
Nếu vẫn còn đề phòng đối với Thiên đình, vậy thì thông qua Ngao Ất và những biện pháp khác, cố gắng diệt trừ những đề phòng này...
Lần này là Tây Phương giáo ra tay, Nhân giáo phá, vốn đã ngăn chặn tính toán của Tây phương, bản thân Nhân giáo cũng không thua thiệt.
Có thể để cho Thiên đình xoát điểm có cảm giác tồn tại, đơn thuần vì linh cơ Lý Trường Thọ khẽ động, như vậy sẽ kiếm chút lợi cho Thiên đình...
"Trường Thọ." Đại pháp sư căn dặn, "Nếu làm tốt việc này, trong sự suy tính của ta, chắc chắn Thiên đạo sẽ ban xuống không ít sức mạnh công đức.
Đối ngươi mà nói, có công đức hộ thân, con đường tu hành cũng có thể an ổn hơn rất nhiều, việc này ngươi cần tốn nhiều chút tâm lực, ngược lại Thiên đạo sẽ phân nhiều công đức cho ngươi hơn."
Nói xong, Đại pháp sư từ trong ngực lấy ra một ngọc bội, khẽ nắm lại, ngọc bội kia chậm rãi hòa tan, rồi ngưng tụ thành một ngọc bài mặt màu xanh, chính diện trên viết năm chữ lớn rồng bay phượng múa ——
Huyền, Đô, tiểu, pháp, sư!
Mặt phía bắc có hai chữ Nhân giáo, còn có chữ ký “Đại pháp sư”.
Quan trọng chính là, trong ngọc bài này dung nhập một tia đạo vận của Huyền Đô đại pháp sư.
"Nếu Tây Phương giáo tìm ngươi gây phiền toái, ngươi cứ lấy vật này ra đưa cho bọn hắn." Huyền Đô đại pháp sư lạnh nhạt nói, "Nhân giáo chúng ta thiếu người, nếu thật sự tính toán, chỉ có lão sư và ta.
Nhưng ngươi không cần sợ Tây Phương giáo kia.
Đợi ngươi vượt qua Kim Tiên chi kiếp, ta dẫn ngươi nhập vào trong Đâu Suất cung, trước tiên bái kiến Lão Quân, đến lúc đó phải xem cơ duyên của ngươi như thế nào đã.
Mong ngươi đừng kiêu ngạo, đừng nóng nảy, lúc nào cũng phải ghi nhớ bốn chữ thanh tĩnh vô vi, đây là lời dạy bảo của lão sư đối với đệ tử Nhân giáo chúng ta."
Hai tay Lý Trường Thọ nhận ngọc bài, đáy lòng an định hơn rất nhiều, định tiếng nói: "Hôm nay Đại pháp sư dạy bảo đệ tử, đệ tử tuyệt đối không quên nửa chữ!"
Đại pháp sư liên tục nói thiện, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Lý Trường Thọ, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng và vui mừng.
Đúng lúc này, từng đợt Long ngâm tự trên biển bay đến, mấy chục Thương Long xông vào nước biển, nhanh chóng di chuyển tới nơi này.
"Chúng ta đi thôi." Huyền Đô đại pháp sư vung tay áo dài lên, dẫn Lý Trường Thọ cùng nhau hóa thành hai màn sương mù, biến mất trong nước biển.
Từ đầu đến cuối, Huyền Đô đại pháp sư không hề hiển lộ một chút hành tung ở nơi này.
Mà danh hiệu Huyền Đô tiểu pháp sư, cũng coi như chính thức lan truyền trong Hồng Hoang...
Chờ những cao thủ Long tộc kia vọt tới nơi này, ngay lập tức một đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn những phiến cá khắp nơi...
Một lão giả đầu rồng run giọng nói:
"Không phải nói Nhị thái tử điện hạ có kiếp nạn, sợ nơi này bạo phát loạn chiến sao?
Sao lại, sao lại... loạn chiến chi pháp như thế này?"
"Mau đi xem Nhị thái tử điện hạ ở bên kia đi!"
"Hả, chuyện này, có phải không muốn chúng ta đi qua đó quấy rầy không?"
"Ồ! Nhanh bố trí kết giới đi!
Hải tộc này có bầu không khí gì vậy! Sao lại muốn dạy hư Nhị điện hạ nhà chúng ta chứ!"
Ngay lập tức, một nhóm cao thủ Long tộc chia thành 2 đội, một đội truy sát những phản quân đang chạy trốn này, một đội...
Đi bảo vệ Nhị Thái tử nhà mình.