Trò chơi kia đối với người khác mà nói, có khác biệt về tên gọi, chẳng hạn như “rơi xuống đất thành hộp”, “một bài chuyển phát nhanh nào đó”, “người mai phục cuồng hoan thịnh yến”, “cẩu thả cầu sinh” v…v.
Tất nhiên, nơi này cũng không phải “trò chơi” gì đó.
Lý Trường Thọ khuếch tán tiên thức ra ngoài, đã điều tra ra không ít thân ảnh đệ tử xa lạ, ban đầu tất cả mọi người đều hết sức cẩn thận, bước đầu làm động tác thăm dò lẫn nhau, sau đó nhanh chóng rút lui.
Hơn nữa trước mắt bao người, coi như đấu pháp, mọi người đều phải phân cao thấp, không có khả năng bộc phát huyết chiến.
Hành động sáng suốt chính là đi vơ vét bảo vật, như vậy mới có chút ổn thỏa.
Tất nhiên ổn thỏa nhất sẽ giống như Lý Trường Thọ, tìm nơi hẻo lánh ở gần đó để lần trốn.
Lý Trường Thọ quyết định lát nữa sẽ tìm một vị trí bí mật hơn, tiếp tục ẩn thân, cho tới phút cuối cùng.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không khỏi suy nghĩ nhiều thêm...
Rốt cuộc chữ “đi” này có hàm nghĩa gì?
Nếu phía trước có thêm chữ “ta”, khác biệt âm điệu sẽ có khác biệt về ngữ nghĩa, sẽ kỳ diệu như chữ “vãi”.
"Hải... biểu huynh." Hùng Linh Lỵ đang ôm gối ngồi cuộn tròn, nhỏ giọng hỏi một câu, "Chúng ta phải trốn ở chỗ này bao lâu vậy?"
"Trốn đến phút cuối cùng." Lý Trường Thọ truyền thanh nói, "Trong lòng lại mặc niệm biểu huynh năm trăm lần, đừng bại lộ hành tung của hóa thân ta."
"Ồ." Hùng Linh Lỵ nghiêm túc gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu vừa mặc niệm, vừa đếm.
Lý Trường Thọ mở bàn tay trái ra, ấn mặt đất mọc đầy cỏ xanh nhàn nhạt, cẩn thận cảm thụ.
Hắn đã từng đọc trong cổ tịch, muốn luyện thành một phương tiểu thiên địa, điều cơ bản nhất chính là ngũ hành viên mãn, âm dương cân đối.
Độn thuật của mình trong tiểu thế giới bảo đồ này có thể tùy ý thi triển.
Chỉ là đất này có chút đơn bạc, vùng trời này cũng có chút thấp bé, chính mình không thể dùng quá nhiều sức.
“Có nên đi giúp mấy người Hữu Độc sư muội một chút không, nếu môn phái có thể nhiều mấy món linh bảo, cũng xem là chuyện tốt.”
Lý Trường Thọ suy tư một lát rồi bác bỏ ý nghĩ này, quyết định chính mình ẩn thân trước đã rồi nói sau.
Đã đến lúc, thể hiện... thuật ẩn thân chân chính.
Đợi Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng nói một câu: "Biểu huynh, ta mặc niệm xong rồi."
"Linh Lỵ ngươi biết độn thuật không?"
"Không biết..."
"Cũng không sao, lát nữa ta đi trong đất, ngươi nghe ta truyền âm mà đi bên ngoài, chúng ta đi tìm một nơi nào đó trốn đi, phòng ngừa gây nên xung đột với những người này."
"Ồ được." Hùng Linh Lỵ khéo léo đáp ứng một tiếng.
Lý Trường Thọ thi triển thổ độn, ẩn thân dưới đất, cho Hùng Linh Lỵ một phương hướng, bảo nàng ở ngoài sáng, chính mình ở trong bóng tối, đi về phía ranh giới của tiểu thế giới.
Nếu không phải bên ngoài có quá nhiều cao thủ, Lý Trường Thọ không có cách nào tùy ý thi triển thần thông, vậy chắc chắn là 【 Hùng Linh Lỵ ở ngoài sáng, giấy đạo nhân ở trong tối, còn bản thể hắn sẽ trốn trên người giấy đạo nhân】.
Như vậy hệ số an toàn mới có thể cao một chút.
Vốn dĩ, Huyền Đô đại pháp sư còn có chút chờ mong, muốn xem Lý Trường Thọ đụng mặt những người khác, cùng những người khác đấu pháp, bộc lộ ra một chút phép thuật thần thông.
Lúc Lý Trường Thọ tiến vào trong đất, cùng nhau hành động với Hùng Linh Lỵ, Huyền Đô đại pháp sư thầm nghĩ “tên gia hỏa này quả nhiên rất thú vị”, tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ nửa canh giờ...
Dần dần, đáy lòng Huyền Đô đại pháp sư cũng không khỏi dâng lên một chút nghi hoặc.
“Hắn đang trốn gì vậy?
Trong này ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ hai ba người là Chân Tiên cảnh.”
Cuối cùng Lý Trường Thọ đã tìm một sơn cốc, chui vào khe hở của một tảng đá, cũng bố trí hai tầng chướng nhãn pháo ở bên ngoài tảng đá, bảo Hùng Linh Lỵ núp ở một hố đá khác cách hắn trăm trượng...
Ý cười trên khóe miệng Huyền Đô đại pháp sư đã hoàn toàn biến mất, còn không nhịn được co quắp mấy lần.
“Không đi tìm người đấu pháp dương danh lập vạn, mà trốn ở chỗ này làm một người gỗ sao?”
Huyền Đô đại pháp sư có chút dở khóc dở cười, nhưng tiếp sau đó lại đột nhiên hiểu rõ.
Tên gia hỏa này, ngược lại cũng có chút tương tự với tính cách của lão sư, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn được lão sư chú ý đến.
Nhưng...
Huyền Đô đại pháp sư bất động thanh sắc, ngón tay khẽ lay động.
Trong bảo đồ, hai con yêu thú ở gần chỗ ẩn thân của Lý Trường Thọ cùng nhau khẽ run rẩy, mỗi con mới xông ra từ trong hang ổ ấm áp, vượt núi băng đèo, đi về phía sơn cốc kia...
Gần như hai con yêu thú kia vừa có hành động, tiên thức của Lý Trường Thọ đã khóa chặt hai con yêu thú này rồi...
Yêu thú là chỉ thú vật trong yêu không muốn hoặc không thể biến hóa, bình thường cũng hút tinh hoa nhật nguyệt tăng tiến tu vi, không ít yêu thú linh trí chưa vỡ lòng, nhưng đấu pháp, giết người thì cực kỳ lợi hại.
Lúc này hai con yêu thú đã phóng tới hẻm núi này, thực lực chính là trên dưới Nguyên Tiên cảnh, vốn dùng để mài dũa những đệ tử đó...
Đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm tính toán, đã phát hiện ra có thể có người đã ra tay thăm dò mình...
Ngẫm nghĩ, Lý Trường Thọ lấy ra hai bình độc đan có cấp độ tương đối thấp trong tay áo, đồng thời truyền âm căn dặn Hùng Linh Lỵ hai câu.
Hùng Linh Lỵ lập tức nhảy ra ngoài, quay đầu đập mạnh lên vách núi đá hai quyền, đánh ra một mảng lớn đá vụn, tiện tay cầm mấy khối đá trong đó.
Trong chốc lát, hai con yêu thú xông vào trong sơn cốc, yêu khí cuồn cuộn, gào thét không dứt!
Một con cự mãng Thanh Hoa dài khoảng mười trượng, một con hổ yêu dưới xương sườn mọc ra hai cánh, quanh người quấn từng làn khói đen, cùng nhau để mắt tới Hùng Linh Lỵ!
Hùng Linh Lỵ không nói một lời, cơ thể thiết tháp ẩn chứa lực đạo kinh người, xách theo hai khối cự thạch, trừng mắt nhìn hai con yêu thú kia.
Hai con yêu thú kia không chút do dự, gào thét phóng tới đây.
Bị động tĩnh bên này hấp dẫn, cũng có mấy chục tiên thức dò xét tới...
Những tiên thức này chỉ thấy:
Một con hổ yêu bay giữa không trung, một con yêu mãng bò khắp mặt đất, gần như chẳng phân biệt được trước sau, đã xông tới trước mặt Hùng Linh Lỵ năm mươi trượng, đảo mắt đã sắp bổ nhào vào.
Đúng lúc này, Lý Trường Thọ không nhanh không chậm truyền âm:
"Ném."
Hắn vừa dứt lời, động tác của hai con yêu thú ngừng lại, con yêu mãng kia ngửa đầu gào thét, còn hổ yêu thì trực tiếp cắm đầu xuống đất.
Hùng Linh Lỵ xoay người, hai tay nắm hai tảng đá lớn, ném mạnh về phía trước, hai tảng đá lớn như cối xay mang theo tiếng xé gió dồn dập bắn nhanh tới!
Ầm! Ầm!
Phần đầu của yêu mãng trực tiếp bị đập dẹp, cơ thể khổng lồ của yêu mãng té ngửa ra phía sau.
Còn con hổ yêu kia thì càng thê thảm hơn, bị tảng đá lớn trực tiếp nện xuống đất, toàn thân co quắp mấy lần, chết thẳng cẳng không còn động tĩnh.
Giải quyết xong xuôi...
Từ đầu đến cuối Lý Trường Thọ không hề di chuyển một chút nào.
Mà những tiên thức đang quan sát nơi này cũng nhao nhao tán thưởng thần lực của Hùng Linh Lỵ...
Bên ngoài bảo đồ, Huyền Đô đại pháp sư đưa tay xoa mi tâm của mình, âm thầm lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm yêu thú hung thú ở xung quanh.
Ông vẫn không tin, hôm nay không bức được Lý Trường Thọ phải ra tay!
Rất nhanh, lại có mấy con yêu thú lao về phía sơn cốc này...
Lý Trường Thọ nhướng mày, gọi Hùng Linh Lỵ đang đứng đối diện chảy nước miếng với hổ yêu và yêu mãng, gần như không nghĩ ngợi nhiều đã...
Bỏ chạy rồi.