Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 269: Trên trời rơi xuống một... (2)



Lý Trường Thọ lắc đầu nói: "Nếu như không thể kéo sự nghiêng lệch lại, chuyện an bài này không hề có chút ý nghĩa nào."

"Hả? Ngươi có ý gì?" Tửu Cửu có chút mơ màng.

Linh Nga nói: "Sư huynh, sư tổ Thiên Tiên cảnh... thật sự vô sự sao?"

"Cứ yên tâm là được."

Lý Trường Thọ mỉm cười lại nói:

"Mặc dù gần đây tinh thần sư phụ đã không còn sa sút như trước, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi.

Đợi sư tổ chúng ta trở về, tự nhiên tinh thần sư phụ sẽ ngày càng tốt hơn."

Một bên Tửu Cửu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, có chút muốn nói lại thôi.

Nhưng Lý Trường Thọ đã bắt đầu làm an bài, Tửu Cửu thấy thế, cũng nuốt lời nói đến bên cuống họng xuống.

“Lát nữa vẫn nên đi tìm sư phụ nói một tiếng đi, nếu như sư phụ chưa bế quan.”

Đáy lòng Tửu Cửu nói thầm mấy câu.

Trong ấn tượng của nàng, vị sư thúc này vô cùng hung dữ, còn giống như người không nói nhiều lời hung ác kia...

...

Tề Nguyên lão đạo đọc xong phong thư này, đầu tiên là vui mừng khôn xiết, sau đó chính là ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi lã chã, hai bàn tay già đã nhiều nếp nhăn không ngừng run rẩy, lặp đi lặp lại mấy chữ:

"Sư phụ còn sống là tốt rồi."

Đối với vị sư tổ đột nhiên xuất hiện này, đáy lòng Lý Trường Thọ cũng không có nhiều hảo cảm.

Bỏ lại hai đồ nhi chưa thành tiên của mình ở trong núi rồi tự mình chạy, ít nhiều có chút không chịu trách nhiệm.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng không có cách nào đi bình luận điều gì, hắn chỉ là tiểu bối; hơn nữa vui buồn của bản thân cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán chuyện này của hắn.

Chỉ cần sư phụ không trách sư tổ, hắn cũng sẽ kính vị sư tổ này mấy phần.

Mặc dù sư tổ trở về sẽ làm cho Tiểu Quỳnh phong vốn đơn giản an nhàn trở nên hơi phức tạp.

Nhưng suy cho cùng chỉ là một Thiên Tiên mới thăng cấp...

Lý Trường Thọ có lòng tin đối phương sẽ không nhìn ra sơ hở của mình, có thể sau này, một số điểm khác thường trong Tiểu Quỳnh phong sẽ phải che giấu tốt hơn nữa.

Đương nhiên, Lý Trường Thọ cũng căn dặn sư phụ Tề Nguyên, đừng nói chuyện của hắn cho sư tổ biết.

Sau khi Tề Nguyên suy tư thì trịnh trọng đáp ứng.

Mấy ngày kế tiếp, Lý Trường Thọ và Linh Nga cũng bận rộn, Hữu Cầm Huyền Nhã, Tửu Cửu cũng đang ở trong Tiểu Quỳnh phong hỗ trợ.

Lý Trường Thọ tự mình ra tay, dựng lên một nhà cỏ “Phong thuỷ bảo địa” bên cạnh nhà cỏ của sư phụ.

Sau khi Tửu Ô nghe nói việc này, cũng cùng Tửu Thi đi tới... gia nhập hàng ngũ chỉ trỏ.

Tề Nguyên lão đạo sớm đã đi tới sơn môn kia trông coi, mong mỏi cả ngày lẫn đêm.

Lý Trường Thọ âm thầm điều chỉnh một số bố trí, kiểm tra mình những “tay chân” mình đã làm trong ngọn núi Tiểu Quỳnh phong, tạm dừng chuyện luyện chế trận cơ.

Mới hoàn thành nhà cỏ ngày thứ sáu, Tửu Cửu ngồi dạng chân trên hồ lô, từ Phá Thiên phong bay nhanh tới...

"Đến rồi đến rồi!

Hai vị trưởng lão trong môn phái đã tiếp đón sư tổ các ngươi rồi, Tề Nguyên sư đệ bảo các ngươi nhanh chóng tới sơn môn!"

Lam Linh Nga đang trang trí cho nhà cỏ, Lý Trường Thọ thì đang vẽ tranh bên hồ, hai người đều đáp ứng.

Không lâu sau, Lý Trường Thọ cưỡi mây dẫn theo Lam Linh Nga cùng nhau bay về phía sơn môn.

Lâm Giang tán nhân từ ba ngàn thế giới trở về, nếu đến từ phía đông vậy sẽ đi qua Đông Hải chi đông, một nơi tên là “Thiên Nhai Hải Giác”.

Mấy ngày trước, Độ Tiên môn đã phái hai vị trưởng lão đi Thiên Nhai Hải Giác chờ đợi, lúc này cũng đang tiếp đón.

Hai vị trưởng lão này không chỉ tới đó nghênh đón, bọn họ chủ yếu phụ trách nghiệm minh bản thân, hỏi thăm Lâm Giang tán nhân bên ngoài hành sự, phán định Lâm Giang tán nhân có khuynh hướng nhập ma, nhập tà hay không.

Những việc này, luôn có chút không thích hợp ở trong môn, cũng không phải lần đầu tiên phát sinh...

Cho nên, sư đồ Tề Nguyên, Lý Trường Thọ, Lam Linh Nga và hai người Tửu Cửu, Tửu Ô đã ở trong sơn môn đợi nửa ngày, mới thấy một đám mây trắng, tự phía đông nam chậm rãi bay tới.

Trên mây, hai vị trưởng lão tóc trắng xoá trong môn phái đứng phía trước, phía sau có một bóng người đang đứng.

Lý Trường Thọ khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút cổ quái, nhưng vẫn không nói gì...

Linh Nga tò mò nhón chân đánh giá, nhưng tu vi nàng quá thấp, lúc này linh thức còn không dò xét đến.

Lại qua một lát, đợi tiên thức của Tề Nguyên lão đạo bắt được bóng người đứng sau hai vị trường lão kia.

Tinh thần Tề Nguyên chấn động, vội vàng bay lên trời, chủ động nghênh đón.

Hai vị trưởng lão kia liếc nhìn nhau, từng người tránh qua bên cạnh một bước, lộ ra vị phía sau...

Vị kia...

"Đây là sư tổ sao?"

Linh Nga ngoẹo đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Sau hai vị trường lão không phải một lão đạo có mái tóc trắng xoá, khuôn mặt đầy nếp nhăn…

Ngược lại là một

Thiếu nữ người mặc váy giáp trụ chiến, cõng một trường đao huyết văn to như cánh cửa, khuôn mặt có chút động lòng người...

Lý Trường Thọ liếc nhìn Tửu Ô.

Tửu Ô chớp chớp mắt, dùng một giọng điệu khẳng định nói một câu: "Đây chính là sư tổ của hai ngươi, Lâm Giang tán nhân, Giang Lâm Nhi."

Lý Trường Thọ: ...

Thật ra bề ngoài như thế nào cũng không quan trọng.

Quan trọng là Lý Trường Thọ không biết trên người thiếu nữ mấy ngàn tuổi này có cảm giác một cỗ hung sát chi khí.

Người này sát phạt rất nặng, chỉ sợ là trong thời khắc sinh tử sờ soạng lần mò, mới lấy được đột phá ràng buộc bản thân, đã đi ngược lại Vô Vi kinh trong Độ Tiên môn.

Lý Trường Thọ chỉ liếc mắt một chút đã nhìn ra, trường đao phía sau thiếu nữ nhuốm không ít huyết hồn của sinh linh.

Trên chiếc cổ trắng nõn có một vết sẹo nhàn nhạt, kéo dài đến xương quai xanh đầu vai của nàng...

Lúc này vị sư tổ thiếu nữ này chưa lộ ra bất kỳ hung tướng nào, chỉ nhìn chằm chằm Tề Nguyên lão đạo, trong đôi mắt hạnh tràn đầy áy náy.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của lão đạo Tề Nguyên, đầu tiên nàng không nhịn được bật cười, vốn định giễu cợt nhị đồ đệ hai câu...

Nhưng rất nhanh nụ cười đã mau chóng biến mất, từ từ nhíu mày.

Tề Nguyên từ trên mây trên quỳ thẳng xuống, trong miệng hô:

"Đệ tử Tề Nguyên! Bái kiến sư phụ!"

Vị sư tổ thiếu nữ này vừa mới mở miệng, giọng nói có chút thanh thúy:

"Lão Nhị, sao ngươi lại... xảy ra sai sót khi Độ kiếp vậy? Tại sao lại hóa thành Trọc Tiên?

Lão Đại đâu? Tại sao không thấy nàng tới đây gặp ta?"

Tề Nguyên há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Tám chín trăm năm gian khổ, buồn khổ hóa thành Trọc Tiên, lúc này đáy lòng Tề Nguyên phun trào...

"Sư phụ, là đệ tử không có năng lực, bị người khác phế bỏ đạo cơ, chỉ có thể mượn Trọc Tiên chi pháp để lay lắt chút sự sống!"

Trong thoáng chốc, dường như không khí bên ngoài sơn môn đã đông cứng lại.

Một tia sát ý băng hàn, từ quanh người sư tổ thiếu nữ này tràn ra ngoài.

Tay nhỏ mang theo không ít vết sẹo, đã cầm chuôi đao sau lưng, nhưng lại chậm rãi buông ra, để hai tay xuôi bên người.

"Lão Nhị, ai phế ngươi, nói."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv