“Ha ha ha...Thế này cũng được?
Bị người Vu vây quanh, ép buộc lập thanh Hải Thần?
Những người Vu kia còn ỷ vào sức mạnh huyết mạch của mình. Từng người từng người một cơ thể cường tráng như trâu, trở thành thần sứ vơ vét của cải...Kết quả là Long tộc lại nhúng một chân vào?
Hay, chuyện thế gian quả nhiên rất hay!”
Trong lũng sông, bên cạnh suối nước, Huyền Đô bưng cá nướng cười to một trận.
Lý Trường Thọ ở bên cạnh cố gắng duy trì nụ cười, cũng lấy ra hai con trước đây vốn định đưa cho trưởng lão Lễ Vị trong môn phái, tiếp tục nướng lên.
Yếu tố đầu tiên của việc ôm đùi chính là chân thành.
Nhưng sau chân thành là...hợp ý.
Huyền Đô mỉm cười một lúc lại hỏi: “Sau đó như thế nào? Tiếp tục nói đi.
Ta cũng không nghe trắng mấy câu chuyện của ngươi như vậy. Sau này ngươi có thể chọn một môn thần thông. Hễ là thứ ngươi có thể học, ta tự sẽ truyền thụ cho ngươi.”
Lý Trường Thọ nghe vậy, trái lại cũng không quá vui mừng, nhẹ nhàng thở dài, nói ra phương thức xử lý Nam Hải thần giáo của chính mình.
Nhân tiện trả lời Huyền Đô đại pháp sư tại sao bản thân lại có chút liên quan đến Long tộc.
Huyền Đô nghe được Lý Trường Thọ khổ vì phía sau không có cao thủ làm chỗ dựa, rồi cố làm ra vẻ huyền bí, cố tình nói một nửa để cho Long tộc tự mình phát huy trí tưởng tượng...
Đại pháp sư này lại không nhịn được cười to một trận, còn có chút tán thưởng với ‘trí kế’ như vậy của Lý Trường Thọ, khen ngợi: “Ngươi thật sự là đủ lanh lợi, khó trách lão sư lại ra tay che lấp thiên cơ cho ngươi.”
Lý Trường Thọ nghe những lời ấy, lập tức có chút xúc động.
Thánh nhân lão gia thật là...
Nhìn hắn quen mắt rồi?
Tuỳ theo, Lý Trường Thọ lập tức làm rõ ràng nhân quả nơi đây.
Long tộc gia nhập Thiên Đình hẳn là một bước quan trọng tăng thêm uy nghiêm của Thiên Đình, lớn mạnh uy danh của Thiên Đình.
Thánh nhân lão gia nhà mình rõ ràng là muốn nâng đỡ Thiên Đình, thiện thi* cũng hoá thành Thái Thượng Lão Quân, thay nền tảng của Ngọc Đế.
*thi (xác) tốt
Khi Thái Thanh thánh nhân phát hiện chuyện Long tộc nhập vào Thiên Đình. Có thể thông qua Nam Hải thần giáo thúc đẩy một bước dài, lập tức ra tay che đậy thiên cơ cho hắn, phòng ngừa bị Long tộc và Tây Phương giáo dò xét đến mảnh cuối cùng...
Điều này nói còn nghe được.
Ý nghĩ trong đáy lòng Lý Trường Thọ chuyển động, cảm thấy rằng thời điểm thích hợp nhất để Thánh nhân ra tay che đậy thiên cơ cho mình hẳn là lúc hắn đụng phải đầu Ngọc Đế.
Chỉ là điều này cũng không dễ đưa ra kết luận, lại không dám phỏng đoán nhiều về tâm ý của Thánh nhân.
Những cái hương kia của chính mình, tóm lại là không phí công đốt.
“Trường Thọ.” Huyền Đô cười nói: “Hiện tại lão sư giao cho nhiệm vụ, chính là muốn chúng ta dẫn Long tộc vào dưới trướng của Thiên Đình. Ngươi nghĩ sao?”
Lý Trường Thọ nghiêm mặt: “Tất cả đệ tử đều nghe theo sự sắp xếp của đại pháp sư.”
“Thế nhưng vừa rồi ta nghe ngươi nói trưởng giả có chỗ cần y phục đệ tử kia.”
Huyền Đô híp mắt cười: “Việc này đã vào tay ngươi vậy tiếp tục làm đi.
Chẳng qua là xưa nay Long tộc cuồng ngạo, tự nhiên không để Thiên Đình vào mắt.
Năm đó Yêu hoàng lập Yêu đình, lúc Yêu tộc cường thịnh cũng chỉ có thể để Long tộc làm ‘khanh khách’.
Bây giờ mặc dù Long tộc thiếu công đức, cơ duyên, tiềm năng đang dần suy yếu nhưng nếu không có một chút kiếp nạn chỉ sợ không thể làm mất ngạo khí của bọn họ.”
Ngụ ý, tựa như muốn cho Lý Trường Thọ động tâm tư, mài giũa Long tộc một chút.
Lý Trường Thọ:...
Hắn là một tiểu đệ tử của Độ Tiên Môn, có phải bả vai có chút đơn bạc hay không?
Đại pháp sư sai sử tiểu bối cũng không nháy mắt.
“Đại pháp sư.”
Mặt Lý Trường Thọ lộ vẻ khó xử, nói: “Đệ tử nguyên là mượn khí thế của Long tộc bảo vệ Nam Hải thần giáo, trong lòng vốn đã bất an.
Hôm nay lại để cho đệ tử cố tình đi tính kế Long tộc...”
“Ngươi qua đằng sau, để ta suy tính một chút.”
Huyền Đô bấm ngón tay suy tính, ý cười khó thu liễm được, vẻ mặt lộ ra mấy phần đứng đắn.
“Việc này không phải đơn giản như vậy.
Hiện nay hai vị Thánh nhân của Tây Phương giáo đang muốn đặt Long tộc vào dưới trướng của chính mình, đã bắt đầu ra tay. Tựa như âm thầm tạo áp lực cho Long tộc, bức Long tộc đi vào khuôn khổ.
Đệt, đã nhiều năm như vậy, lại vẫn là chiêu này.”
Lý Trường Thọ thấp giọng nói: “Đại pháp sư, chúng ta thảo luận việc này như vậy, phải chăng không ổn?”
“Yên tâm.” Huyền Đô nói: “Trong phạm vi mười trượng quanh người ta, cho ngươi nói thoải mái.”
Đáy lòng Lý Trường Thọ dậy lên một trận tán thưởng.
Mà Huyền Đô đã ngồi ở đó, bưng cá nướng, vừa đâm chọc thịt cá đưa vào miệng, vừa suy nghĩ xem việc này nên sắp xếp thế nào.
Lý Trường Thọ cũng bắt đầu nghĩ, sau này có thể cầu được thần thông gì?
Tốt nhất là độn pháp, hoặc là pháp che giấu khí thế bản thân. Hoặc là như đại pháp sư vậy, pháp tiên thức không cách nào dò xét được...
Hả?
Lý Trường Thọ đột nhiên phản ứng lại, vội hỏi: “Đại pháp sư nói chỉ có hai vị lão gia ở phía tây kia ra tay với Long tộc?”
Huyền Đô nói: “Không sai, thiên cơ biểu lộ rõ ràng hôm nay Long tộc có chút tai hoạ, có điều tạm thời không đáng lo ngại.”
Lý Trường Thọ không khỏi không nhịn được cười lên, lắc đầu một lúc.
Trái lại, Huyền Đô cảm thấy tiểu đệ tử này thật sự có chút thú vị. Không chỉ thú vị mà hắn còn khá nóng tính, dường như trên người có rất nhiều chỗ thú vị.
Huyền Đô hỏi: “Còn có chuyện vui gì sao?”
“Lúc trước đệ tử cảm ứng được Nam Hải thần giáo có kiếp...”
Lập tức, Lý Trường Thọ nói kỹ càng chuyện xảy ra chiến sự tại tây nam Nam Thiệm Bộ Châu lúc này cho Huyền Đô đại pháp sư.
“Ban đầu, ta vốn nói để lừa gạt Long tộc, nhưng lại nói toạc ra tình hình thực tế.
Chẳng trách Long tộc lại tin tưởng không nghi ngờ như thế.”
“Ha ha ha ha...”
Huyền Đô ở bên cạnh lại cười một trận. Vị đại pháp sư này cho Lý Trường Thọ cảm giác lạc quan và...
Vui vẻ.
Rất nhanh, Huyền Đô đại pháp sư đưa tay vỗ vỗ bả vai Lý Trường Thọ, nói:
“Xử lý chuyện này rất đẹp!
Ta đã rõ ràng ý của lão sư, ngươi đến chủ trì chuyện Long tộc nhập Thiên. Nếu gặp phiền phức không giải thích được, ngay tại Độ Tiên môn của ngươi...
Không đúng, người ngươi đang ở chỗ này, làm sao có thể tính toán nhiều như vậy?”
“Đệ tử có một môn thần thông thô thiển, có tên gọi là Cắt giấy thành người.”
Lý Trường Thọ không dám giấu diếm, lập tức lấy ra một đầu giấy đạo nhân từ trong tay áo: “Đệ tử sửa lại nó một chút, đổi thành thân ngoại hoá thân*chi pháp.”
*hoá thân bên ngoài
Huyền Đô nhìn chằm chằm vào giấy đạo nhân, lại nhìn Lý Trường Thọ sau đó lắc đầu.
Tu hành không đến hai trăm năm, pháp thân ngoại hoá thân...
“Nếu không phải lão sư không cho ta thu đồ đệ, ta thật sự muốn kéo ngươi về trong Đâu Suất cung.
Nhưng Trường Thọ, có mấy chuyện ta muốn căn dặn ngươi một chút.”
Lập tức khuôn mặt Lý Trường Thọ lộ ra vẻ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn trên hòn đá, cẩn thận lắng nghe.
Ánh mắt của Huyền Đô lộ ra vài phần hồi ức, chậm dãi mở miệng, câu đầu tiên là:
“Hồng Hoang, còn lâu mới bình yên hơn ngươi thấy.”
Lý Trường Thọ:...
Còn tưởng rằng đại lão muốn nói gì, điều này tự nhiên hắn cũng rõ.
Nghe Huyền Đô đại sư ở bên thổn thức không thôi, Lý Trường Thọ cũng phối hợp bày ra biểu cảm ngưng trọng...
Huyền Đô nói: “Từ thời viễn cổ, ta còn chưa được sinh ra, tạm thời không nói. Nói từ thượng cổ đến nay, bao nhiêu kỳ tài ngút trời, bao nhiêu đại năng kinh diễm thiên địa, cuối cùng đều hoá thành tro bụi.
Hồng Hoang, thứ nhiều nhất chính là tính toán...”