Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 248: Tiểu dược hoàn thật và giả.(1)



Không biết sư phụ bị làm sao, rất lâu rồi không có nổi giận lớn như vậy.

“Sư huynh, cuối cùng là huynh đã làm cái gì?”

“À, cái đó không quan trọng.” Khoé miệng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng co quắp xuống: “Tuy rằng quá trình xảy ra một chút ngoài ý muốn nhưng hiện tại tinh thần của sư phụ nên tỉnh táo lại.”

“Ừ?” Linh Nga nhẹ nhàng chớp mắt, có chút không rõ.

Vốn dĩ Lý Trường Thọ nghĩ, để sư phụ đi phường trấn dạo chơi. Sau đó sắp xếp một hai nữ luyện khí sĩ có tu vi khá thấp chủ động bắt chuyện với sư phụ từ đó khiến sư phụ khôi phục một chút tự tin.

Như vậy cũng không gây đến cái nhân quả gì, chỉ là nói chuyện. Có hắn khống chế dược tính của Tâm Hoả Thiêu, sẽ không thật sự làm hai bên sinh ra hảo cảm.”

Vạn lần không ngờ rằng...

Người đi, ngượng ngập đã đến, đan nát...

Tuy là chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nhưng một đám nữ luyện khí sĩ từ đông sang tây, hỗn tạp kỳ quái, chen chúc về phía sư phụ, thật sự làm cho người ta...

Ký ức vẫn còn mới mẻ, lại còn khắc ấn tượng rất sâu.

Lại khiến cho Lý Trường Thọ có chút ngoài ý muốn là đám linh thú đột nhiên bạo động kia.

Lúc ấy nếu không phải Lý Trường Thọ phản ứng kịp thời, trực tiếp thừa dịp rối loạn dùng người giấy đạo nhân mang theo sư phụ lao ra khỏi phường trấn. Sau đó dựa vào độn thổ để cấp tốc đào thoát, nói không chừng...cũng sẽ bị giữ lại gánh chịu tổn thất của phường trấn.

Tiểu Cùng Phong bọn họ có thể không chịu nổi.

Có điều, lần này ngẫu nhiên phát hiện thí nghiệm, đối với linh thú, yêu thú, Tâm Hoả Thiêu tựa như hiệu quả ngoài dự liệu.

Có giáo huấn lần này, Lý Trường Thọ quyết định tạm thời bắt đầu niêm phong Tâm Hoả Thiêu. Cùng với tư cách là một trong những con át chủ bài, sau này tuỳ tình huống mà sử dụng.

Quả nhiên, sau khi làm [Phản Tra đan], nên thu tay lại kịp thời.

Có điều tư tưởng ban đầu của Lý Trường Thọ là sau này, tại lúc đấu pháp, dùng Tâm Hoả Thiêu nhiễu loạn tâm cảnh của đối phương. Từ đó đạt tới hiệu quả đánh bại địch dành chiến thắng.

Lần này giúp sư phụ nếm thử, cũng là ‘thực chiến ước định’ đối với dược tính của dược liệu...

Hơn nữa Tâm Hoả Thiêu bể nát lần này chỉ là linh đan nhất chuyển phẩm giai.

Trong tay Lý Trường Thọ hiện giờ còn có vài viên linh đan Tâm Hoả Thiêu tam chuyển. Cũng không biết trong lúc đấu pháp có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của cao thủ Thiên Tiên cảnh không.

Cái này, trái lại là một thí nghiệm không tốt.

“Sư huynh, để ta xoa giúp nhé?”

“Không cần không cần.” Lý Trường Thọ thở dài: “Tổn thương ở chỗ ấy có thể bất cứ lúc nào tự phục hồi như cũ, lần này vi huynh làm việc có chút bất ổn, dùng cái này làm cảnh giới.

Ngươi đi bồi tiểu sư thúc đi, đừng để nàng tới đây, nếu không thì chắc chắn tổn thương càng thêm tổn thương.”

“Cái kia, được...”

Lam Linh Nga cẩn thận mỗi bước đi, không yên lòng mà rời bảo vật.

Lý Trườg Thọ hít sâu một hơi, nằm ở đó yên lặng lấy ra một khối phiến đá, bắt đầu tu bổ, cải tiến Ôn Tự kinh.

Nhà cỏ bên cạnh đột nhiên truyền ra chút tiếng cười. Tiên thức của Lý Trường Thọ quét qua, đã thấy sư phụ nhà mình vậy ở ở đằng kia không ngừng thay đổi đạo bào, cả người cũng bắt đầu phát ra sức sống...

Tuy có quanh co nhưng giằng co một trận như thế tựa như cũng đạt được hiệu quả.

Trong đan phòng mật thất dưới mặt đất, bản thể của Lý Trường Thọ mỉm cười, liếc nhìn đạo nhân giấy bị đánh thay hắn bên trong nhà cỏ, bắt đầu ngày hopm nay ngộ đạo phần.

. . .

Từ sau lần trước đến cảm tạ, Đông Mộc Công liên tục hai năm không có lộ diện tại Hải Thần miếu.

Lý Trường Thọ cũng không nóng nảy với chuyện này, tâm tính vô cùng bình ổn.

Có thể lấy lên luồng tiềm lực của Ngọc Đế này, tự nhiên là tốt. Nếu là không lấy lên được cũng chính là do gián ngôn của mình quá nông cạn. Sau đó tiếp tục đi lẫn vào quan lại Thiên Đình, mưu thần vị là được.

Mọi thức có được có mất mới đúng là đạo lý Thiên Đạo.

Hơn nữa đây cũng chỉ là hai năm mà thôi, đối với Ngọc Đế, Đông Mộc Công tồn tại phía trên Kim Tiên mà nói có lẽ chẳng qua chỉ là một lần bế quan, hơi có cảm ngộ, cũng không đủ để bọn họ xử lý một chút đại sự...

Khiến Lý Trường Thọ hơi an tâm chính là, Vạn Lâm Quân trưởng lão bình an trở về từ Bắc Câu Lô Châu, còn cố ý tuyển Lý Trường Thọ qua thưởng thức mấy con độc trùng bộ dáng hung ác.

Sau đó Vạn Lâm Quân trưởng lão bắt đầu bế quan nếm thử độc đan tiên thức kia. Hai cái đạo nhân giấy kia cũng vì vậy mà lưu lại bên người Vạn trưởng lão.

Mặc dù Lý Trường Thọ nghĩ tới, có muốn âm thầm cung cấp Tâm Hoả Thiêu mà hắn đã luyện chế tốt cho Vạn Lâm Quân trưởng lão hay không...

Như cẩn thận suy nghĩ, Lý Trường Thọ bỏ đi suy nghĩ này.

Vạn Quân Lâm trưởng lão cũng là da mặt rất tốt, hơn nữa Lý Trường Thọ cũng muốn xem, bằng công lực độc đan của trưởng lão có thể luyện ra độc đan tiên thức hạng nào.

Thuận tiên kiếm mấy viên mở rộng kho át chủ bài.

Hai năm qua, thời gian tu đạo cuối cùng cũng trở về sự ổn định của ngày thường.

Linh Nga và Hữu Độc sư muội, sau khi phát hiện làm sao để hiệu suất làm việc bí mật lại tăng lên, tiến độ của Linh Thú Quyển cực kỳ khả quan. Có điều một năm đã tuyên bố hoàn thành.

Lý Trường Thọ vung tay lên, cũng miễn trừ khoản ‘nợ nuốc bọt’ này.

Sau khi Linh Thú Quyển hoàn thành, Hữu Cầm Huyền Nhã tự giác được khoảng thời gian này đã làm chậm trễ quá nhiều năm tháng tu đạo, cũng trở về động phủ của chính bế quan lâu dài trong đó.

Theo cách riêng mà nói, Hữu Cầm Huyền Nhã tự điều khiển lực cũng không tệ lắm. Trước đấy cũng chỉ là trúng thuật pháp kỳ diệu của Tửu Cửu sư thúc.

Gần đây, trong khoảng thời gian này, kỳ thật Lý Trường Thọ cũng muốn hỏi Tửu Cửu một vấn đề...

Mỗi này đều sống mơ mơ màng màng tại Tiểu Quỳnh Phong, ngàn năm vốn liếng của nàng đều chế tạo ra trận thế phòng ngự lầu các, có ý nghĩa gì?

Có điều Tửu Cửu tu hành luôn luôn như thế thuộc về ‘Một lần không khai ngộ, khai ngộ ăn trăm năm’.

Hài lòng làm, theo tâm mà động, đúng là chân ý của Vô Vi kinh.

Tổng thể tu vi tiến độ của Tửu Cửu nhanh hơn chừng ba bốn phần so với luyện sĩ khí ‘tư chất cùng tuổi’ bế quan mỗi ngày kia.

Nhưng muốn làm đến vô cầu vô vi*, quả thực quá khó, Tửu Cửu sư thúc như vậy...Một nửa cũng là công lao của việc uống rượu quá độ.

*thuận theo tự nhiên, không chí tiến thủ.

Bên Tiên Lâm Phong vẫn luôn không có động tĩnh quá rõ ràng. Khoái Tư biến mất cũng không sinh ra quá nhiều ảnh hưởng với Tiên Lâm Phong.

Từ trên xuống dưới Tiên Lâm Phong, từ goá phụ đến các đồ đệ đều cho rằng cái chết của Khoái Tư là tranh đấu với người tàn nhẫn, lại bất hạnh bị giết...

Điều này khiến cho Lý Trường Thọ bớt đi không ít tâm tư sức lực, cũng quyết định lại giám sát Tiên Lâm Phong ba trăm năm.

Việc này nếu như không ai nhắc lại, vậy tạm thời ổn.

Nếu như có người nhắc lại...Lý Trường Thọ chỉ có thể mưu đồ một trận, triệt để kết một chút nhân quả ấy.

Lý Trường Thọ vốn tưởng rằng đoạn thời kỳ bình yên này có thể vẫn tiếp tục kéo dài đến việc khai mạc [Nguồn gốc tam giáo đại hôi] quan trọng của Trung Thần Châu đạo môn, đem trọng tâm ngày thường bỏ vào bên trên ngộ đạo và cải tiến Quy quyết.

Không ngờ rằng lúc này mới bình yên được hai năm...

Ngay hôm đó, Tửu Ô cưỡi mây vội vã bay tới theo Đan Đỉnh Phong, Lý Trường Thọ lập tức bị kinh động.

Rõ ràng hai tháng trước mới cầm đi hai bình Hùng Tâm đan, hiện tại còn chưa đến ngày ‘giao hàng’.

“Trường Thọ! Nhanh! Xảy ra chuyện!”

“Hả?”

Lý Trường Thọ cất bước ra đan phòng nghênh đón: “Sư bá, chậm một chút.”

Tửu Ô vội la lên: “Hùng Tâm đan xảy ra vất đề!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv